- Mặc sức mà đập - Hannibal nói khẽ - Chú Titus mà làm là kiên cố lắm.
- Ý cậu nói sao? - Mike hỏi.
- Chờ một chút, sẽ biết!
Chiếc xe tải nhẹ dừng trước sân nhà bác sĩ. Có lẽ xe dùng để chở bốn chuồng thú nằm dưới đất. Doc Dawson đang đứng bên cạnh một chuồng, đập mạnh vào một song sắt. Khi thấy có khách, ông dừng tay.
- Chào anh Jim! Có chuyện gì không?
- Không có gì! Tôi chỉ đến trả anh túi đồ nghề. Anh bỏ quên ở nhà tôi,
- Cám ơn anh… nhưng tôi đã cho Ben Jenkins đi lấy mà... Tôi cần Ben giúp... làm mấy cái chuồng này...
- Hiện Ben bận rồi, Doc ơi, nhưng tôi có thể giúp anh. Phải làm gì đây?
- Ồ! Tôi chỉ muốn kiểm tra xem mấy song sắt này có chắc không. Sợ mấy con thú khác lại xổng chuồng. Nếu có tai nạn xảy ra, anh sẽ phải tốn nhiều tiền cho ông Feast đấy.
- Doc à, anh thật tử tế, anh lo cho tôi quá. Tôi rất biết ơn anh... Xem nào, Hannibal ơi, có thể tìm ra mấy song sắt mà cháu nói không?
- Cháu nghĩ là được, thưa chú! Nhưng cháu cần búa.
- Doc, anh có thể cho anh bạn trẻ này mượn búa không?
Bác sĩ thú y có vẻ do dự, rồi đưa dụng cụ cho Hannibal.
- Chắc anh còn nhớ - Jim Hall nói tiếp - rằng tôi đã thuê ba thám tử này để làm sáng tỏ vụ bí ẩn Arthur bị căng thẳng. Hóa ra, dường như các cháu lại phát hiện ra một vụ chuyển kim cương mờ ám nào đó... kim cương buôn lậu...
- Các cháu này tìm kim cương à? - Bác sĩ thú y chớp mắt nói khẽ - Các cháu này có biết kim cương nằm chỗ nào không?
- Dạ biết - Hannibal nói - Xin bác lùi ra một chút...
- Tất nhiên! - Dawson vừa nói vừa dang ra xa - Nhưng cậu hãy cẩn thận khi dùng búa nhé. Tôi không muốn cậu làm lưng lay mấy song sắt mà tôi đã nhọc công gắn cho chắc.
- Không phải bác gắn song sắt cho chắc - Hannibal lạnh lùng đáp - Mà là chính chú Titus của cháu và anh Hans, phụ tá của chú ấy, tự làm.
Bác sĩ Dawson có vẻ hết sức ngạc nhiên.
- Xin bác lưu ý rằng chú Titus của cháu không lắp lại mấy song sắt y như cũ - Hannibal nói tiếp - Chú Titus luôn muốn tránh bị khách chê bai, và chú ấy đã gắn chặt đến nỗi song sắt không còn lỏng lẻo như trước.
- Hay quá! - Bác sĩ thú y nói khẽ.
- Cho nên - Hannibal tiếp tục nói - ta không còn dễ dàng tháo song sắt ra được nữa. Và búa chỉ còn có thể dùng để làm điều này…
Hannibal đi vòng quanh chuồng, gõ vào từng song sắt một. Song sắt thứ tư và một song sắt khác, xa hơn một chút, thu hút sự chú ý của Hannibal. Sau đó, Hannibal quay sang nhóm nhỏ đang im lặng quan sát mình.
- Trong cái chuồng này có hai song sắt khả nghi - Hannibal tuyên bố.
Dawson nhìn Jim Hall.
- Thằng bé này nói cái gì vậy? Anh có biết không, anh Jim?
- Kiên nhẫn một chút. Doc à, rồi anh cũng sẽ hiểu ra.
- Phần lớn các song sắt này bị sét rỉ nhiều lắm - Hannibal nói tiếp - vì nằm ngoài mưa gió lâu. Song sắt có thể thuộc bất cứ chuồng nào mà chú Jim Hall đã vứt bỏ. Song này (Hannibal chỉ song sắt thứ tư) có tiếng khác mấy song sắt bên cạnh… Nó rỗng! Nếu cháu suy luận đúng, song sắt này xuất xứ từ cái chuồng của sư tử Arthur!
Rồi thám tử trưởng chỉ vào song sắt kia:
- Cái này cũng rỗng (Hannibal vừa nói vừa dùng búa gõ). Trông nó còn tốt hơn, vì trước kia là của chuồng đười ươi. Ben Jenkins đã rút song sắt này khỏi chuồng đười ươi vào ngày con khỉ đến nơi. Đười ươi đã lợi dụng để bẻ hai song bên cạnh chỗ trống và xổng chuồng. Thậm chí, cháu còn nghĩ đười ươi đã rượt theo Ben, khiến ông ta hoảng hốt thả cái thanh có kho báu để bỏ chạy cho nhanh. Do ngẫu nhiên, ít lâu sau, chính cháu đã lượm được thanh sắt này.
- Nhưng làm sao Ben Jenkins biết được cậu có song sắt quý báu? - Mike hỏi.
- Tối hôm qua, ông ấy cố gắng tìm lại, thì bắt gặp tụi mình trong chùm sáng đèn pin của ông, và nhìn thấy cái ông ta tìm nằm trong tay mình. Trước kia, ông ấy đã từng gặp chúng ta rồi, có lẽ Doc Dawson đã cho ông ta biết ta là ai và từ đâu đến. Khi đó, ông ta đã đến Thiên Đường Đồ Cổ và thấy chú Titus của mình đang khôi phục mấy cái chuồng thú. Hãy tưởng tượng mắt ông ấy đã sáng lên như thế nào, khi biết ta đang bị thiếu song sắt và sẽ lục tung đống đồ tinh tinh để tìm cho ra! Nếu may mắn, ông ta có thể hy vọng lấy lại được thanh bị mất. Nhưng ông ta không ngờ nổi rằng thanh của Arthur cũng sẽ nằm trong lô ấy.
- Cậu có tin chắc là đã xác định đúng các thanh không? - Mike hỏi.
- Có lẽ là đúng, bởi vì mình đã hiểu ra phương pháp mà chính bọn buôn lậu sử dụng để tìm ra. Tuy nhiên, mình vẫn chưa chắc chắn khi mà chúng ta chưa rút và xem xét mấy song sắt này.
- Cậu nói đến phương pháp nào vậy?
- Thì bức thông điệp mã hóa đã cung cấp cho mình thông tin cần thiết... về mọi chủ đề. Bởi vì mình đã đọc ra được toàn bộ bức thông điệp một cách chính xác. Mình xin nhắc lại nội dung: "Dox Rox Nox Ex Rex Box”. Đây là lời văn khó hiểu, kiểu khi đánh điện tín làm cho mình hiểu sai lúc ban đầu. “Dox” không có nghĩa là “docks” như mình tưởng… mà là “Doc”, và chỉ người nhận bức thông điệp. “Rox” hay “rocks” làm cho ta nghĩ đến “đá”, “kim cương". Còn “nox”, lúc đầu mình tưởng là từ la tinh có nghĩa là "đêm" phải được dịch là "knock", có nghĩa là "đập", "gõ” mà ta gặp trong thuật ngữ “knock out” của môn quyền Anh. Và đó là điều cần phải làm: gõ để biết "đá" nằm ở đâu. Cuối cùng là ex rex box, nghĩa là "ngoài vua hộp", tức là "từ chuồng sư tử”, hay "sau khi lấy sư tử ra khỏi chuồng”. Dù sao đi nữa, ý nói chuồng là phương tiện vận chuyển của kim cương. Cho Arthur ra khỏi chuồng là biện pháp thận trọng hiển nhiên để lấy lại hàng một cách an toàn.
Hannibal ngưng một hồi, trước sự im lặng của mọi người, rồi nói tiếp:
- Còn bây giờ, mọi người hãy nhớ lại những gì Doc Dawson đã làm tối hôm qua, sau khi bắt lại được con đười ươi... Ông đã bắt đầu dùng búa thử song sắt chuồng đười ươi. Rồi ông thử chuồng con beo, cũng giống y như vậy. Mọi người tưởng ông thử độ chắc của kim loại. Thật ra, ông đang thử xác định kim cương nằm chỗ nào... Có thể ông muốn kiểm tra xem Jenkins có lấy đúng thanh sắt không… Hay xem có còn thanh sắt nào khác không. Mật mã đã chỉ cho ông biết cách làm: gõ! Thanh nào nghe rỗng, tức có chứa kim cương.
Jim Hall như đang thức tỉnh sau một giấc mơ dài.
- Gõ vào thanh cũng không lấy kim cương ra được - ông nói - trừ khi mạnh khỏe y như Jenkins. Tốt hơn hết là vặn ra từ phía trên...
Dưới chân bác sĩ Dawson có túi đồ nghề với đủ loại dụng cụ. Jim Hall chọn một clê to, rồi tiến hành vặn. Mọi người nín thở chờ đợi.
Cuối cùng, thanh sắt thứ tư - mà Hannibal đã xác định được - rơi xuống đất. Thám tử trưởng lao tới và bằng búa lấy ra được một cái nắp đậy ở phần trên. Sau đó, Hannibal quay ngược đầu thanh sắt lại: một loạt những viên đá nhỏ vàng vàng chảy ra.
- Kim… kim cương đó hả? - Peter cà lăm.
- Đúng! Kim cương thô, chưa mài. Giống như sỏi tầm thường phải không?
- Trời ơi! - Bob thốt lên - Nhiều quá.
- Theo lúc tính của Olsen, khoảng nửa trệu đô la. Và có thể còn một lượng y như vậy từ chuồng đười ươi.
Jim Hall nhìn chằm chằm vào đống kim cương và đau khổ lắc đầu:
- Doc, tôi xin lỗi, nhưng anh phải giải thích cho chúng tôi.
Vị bác sĩ thú y không trả lời, Jim Hall quay đầu lại: Dawson không còn đó nữa!
Đúng lúc đó nghe tiếng xe ông bác sĩ rồ máy.
- Ông ta chạy trốn! - Peter la lên.
Bốn bạn cùng nhau lao đuổi theo kẻ bỏ chạy. Nhưng Dawson đang tắt máy, có hai chiếc xe khác xuất hiện trên lối đi dẫn đến nhà ông chặn đường đi! Hai người đàn ông bước xuống.
- Olsen và Dobsie! - Bob kêu.
Hai người mới đến tóm lấy Dawson đang cố chạy trốn, sau khi nhảy xuống xe. Jim Hall, Mike và ba thám tử bắt kịp nhóm người.
- Các anh là ai vậy? - Jim Hall hỏi.
- Đây là ông Olsen! - Hannibal vừa tuyên bố vừa chỉ người đàn ông mặt dài - Ông ấy lùng tìm song sắt ngay từ đầu.
- Đâu phải - Mike phản đối - Đó là ông Dunlop! Mình đã nói cậu rằng ông ấy làm việc cho ông Feast.
Olsen-Dunlop phá lên cười:
- Xin lỗi phải chỉnh các bạn trẻ, nhưng tên thật của tôi là Stevenson!
Ông Stevenson lấy bóp và rút thẻ căn cước, mở ra đưa cho Hannibal xem. Thám tử trưởng đỏ mặt.
- Chú đúng là ông Stevenson - Hannibal thừa nhận - Bọn cháu nghĩ chú thuộc băng kia...
- Nhân viên hải quan thường hay dùng tên giả - Stevenson mỉm cười giải thích - Anh bạn Dobsie của tôi đây là thanh tra Kho Bạc. Cả hai chúng tôi cùng làm một chỗ: làm cho chính phủ Hoa Kỳ. Từ lâu rồi, chúng tôi đang cố gắng tìm hiểu vụ buôn lậu kim cương này.
Dobsie chỉ đống đá thô mà Hannibal đã tìm ra.
- Các cậu đã làm thay việc chúng tôi rất xuất sắc - ông Dobsie nói vui vẻ - Chúng tôi đã biết rằng ông Dawson nhận đá, nhưng không có bằng chứng, chúng tôi không thể bắt hắn được. Chúng tôi không biết chỗ giấu đá và không có tang vật, coi như chúng tôi bất lực.
- Thanh sắt đằng kia còn chứa kim cương khác nữa... - Hannibal giải thích.
Stevenson mỉm cười với ba thám tử.
- Dawson có hai tên đồng lõa: một tên, chỉ là tay chân, mà chúng tôi có thể bắt bất cứ lúc nào. Tên kia sẽ khó bắt hơn. Đó là Ben Jenkins. Chắc hắn đã chuồn mất rồi.
- Các anh sẽ tìm thấy hắn ở nhà tôi - Jim Hall mỉm cười thông báo - Hắn đang chờ các anh.
Stevenson và Dobsie chưng hửng nhìn nhau.
- Và hắn sẽ không chuồn đi đâu hết - Jim Hall nói thêm - Arthur đã được lệnh canh giữ hắn.
Dobsie cố gắng mở thật to hai con mắt nhỏ của anh ra.
- Ý anh nói… Arthur. Con sư tử hả?
- Đúng!
Stevenson phá lên cười và thân thiện vỗ vai Hannibal.
- Cậu đã tìm ra giúp chúng tôi nửa triệu đô-la kim cương, bạn trẻ ơi! Để xem trong thanh sắt kia có cùng số lượng kim cương như vậy không?
Thám tử trưởng hãnh diện bước đến gần chuồng. Hannibal chỉ thanh sắt kêu rỗng và phát biểu bằng một giọng như đang diễn kịch:
- Các ngài sẽ thấy rằng thanh sắt này sẽ ít hơn thanh sắt đầu tiên, là song sắt chuồng sư tử. Chuồng đười ươi mới đến đây thôi, cho nên…
Bobvà Peter mỉm cười nhìn nhau. Hai bạn biết rằng Hannibal có khiếu diễn kịch bẩm sinh và hết sức thích thú tình thế này.
Còn Doc Dawson thì cười méo mặt. Vai hắn xệ xuống. Trông hắn y như con người thật của hắn: một người đã mạo hiểm tất cả để kiếm một món tiền kếch sù một cách bất hợp pháp… và đã thất bại.
- Cậu nói nhanh lên đi - hắn lầm bầm - Tôi muốn biết tôi mất chính xác bao nhiêu trước khi thú tội!