Vụ bí ẩn con sư tử căng thẳng

Chương 21

Một tuần sau, Ba Thám Tử Trẻ ngồi trong văn phòng ông Hithcock, kể ông nghe câu chuyện phiêu lưu cuối cùng này.

- Các bạn trẻ giỏi quá! Câu chuyện cuộc điều tra về con sư tử quá căng thẳng này hết sức hấp dẫn. Tôi xin khen các cậu đã giải ra vụ bí ẩn này.

- Cám ơn bác - Bộ ba đồng thanh đáp.

- Tuy nhiên, - Alfred Hitchcock nói tiếp - có những điểm tôi muốn bàn thêm. Như cái máy nghiền khủng khiếp kia, chẳng hạn! Chắc hẳn Dawson không định phó mặc các cậu với cái chết rùng rợn như thế chứ?

- Tất nhiên là không, thưa bác - Bob trả lời - Jenkins, bác sĩ Dawson và tên đồng lõa đã bịt mắt, trói, rồi nhét đại tụi cháu vào xác xe cũ nào đó. Cẩu nâng cái tù nhốt tụi cháu để cho lên băng tải hoàn toàn do ngẫu nhiên.

- Đáng lẽ bọn khốn kiếp này phải thận trọng hơn. Chúng xém trở thành kẻ sát nhân. Hy vọng đó sẽ là bài học cho chúng lần sau... nếu có lần sau cho chúng - Ông Hitchcock cười và nói thêm - Còn bây giờ ta hãy nói về tên Hank Morton... Hắn đóng vai trò gì trong câu chuyện? Hắn có cố ý trả tự do cho Arthur không? Có phải hắn đã làm bị thương Arthur không? Tại sao hắn lại bỏ trốn mất vào đêm con đười ươi xổng chuồng? Và hắn có đồng lõa với bọn cướp không?

- Dạ không, bác ơi! Hank Morton không có tội tình gì cả. Sau khi bị đuổi việc, ông ấy quay lại Khu Bảo Tồn Hoang Dã để theo dõi bác sĩ Dawson. Thật vậy, Hank Morton khẳng định ông không hề đối xử tệ với con thú nào. Dawson đã làm báo cáo giả về ông ta để có cơ sở đuổi ông ta đi và thay bằng người của hắn, tức là Ben Jenkins. Khổ cái là chú Jim Hall đã tin vào lời vu khống của tên bác sĩ: chú không bao giờ nghĩ bác sĩ thú y lại nói láo!

- Khi Morton quay lại khu bảo tồn, - Hannibal kể tiếp - Dawson quyết định dứt khoát khử ông. Tên bác sĩ đã thả sư tử vào rừng, vì biết chắc mọi người sẽ nghĩ Morton là thủ phạm. Arthur bị thương ở chân do tai nạn. Khi dẫn tụi cháu đến chỗ Arthur, Morton chỉ muốn đùa một chút. Ông ấy biết con sư tử vô hại và không để cho nó hại tụi cháu. Rất tiếc là khi đi xa, ông gặp phải Ben Jenkins, tên này hạ gục ông, ông đã không quay lại được! Và ông bị buộc tội có ý đồ xấu xa đối với tụi cháu.

- Cuối cùng - Peter kết thúc - vào đêm con đười ươi xổng chuồng, Morton đang đi tìm Ben Jenkins. Ông đụng đầu với con khỉ và hoảng sợ bỏ chạy, y như chính Ben.

- Các cậu hãy kể cho tôi nghe về vụ xổng chuồng của con beo - Alfred Hitchcock yêu cầu - Thủ phạm có phải là Doc Dawson?

- Dạ không, thưa bác - Peter trả lời - Dù sao, hắn không nhận tội. Chắc là cửa chuồng đóng không kỹ. Bác sĩ thú y đã thật sự cứu mạng tụi cháu. Khi ra tòa xử, có lẽ đây là điểm có lợi cho hắn, theo lời ông Stevenson.

Ông Hitchcock nhìn những tờ ghi chép của Bob bày đầy trước mặt ông.

- À, đây! - ông nói - Ông Stevenson, người của chính phủ, khi thì tên Olsen, khi thì Dunlop! Chính cấp trên của ông đã cho thâm nhập vào đoàn làm phim của Jay Feast để theo dõi bọn buôn lậu kim cương, phải không?

- Dạ đúng, thưa bác. Theo vài thông tin tiết lộ, họ đã nghĩ rằng kim cương xuất xứ từ châu Phi được đưa lậu qua biên giới và bọn buôn lậu đang ở Khu Bảo Tồn Hoang Dã. Nhưng cần chứng cớ để tóm chúng.

- Hóa ra ông Stevenson là chuyên gia về súng, Jay Feast thuê ông với tính cách này. Thật ra, Jay Feast không có liên quan gì với bọn buôn lậu. Nhưng vì ông không được lương thiện lắm, nên ông tìm cách bắt lỗi chú Jim Hall để hủy hợp đồng. Ông đã tìm mọi cách để đạt mục đích, thậm chí ông đã làm vụ sư tử tấn công giả Rock Randall, nhưng cũng may là ông không thành công. Nay, cuốn phim đã quay xong, và chú Jim Hall đã kiếm được một khoản tiền cũng khá.

- Ta hãy nói lại về chuyện buôn lậu! Vậy Doc Dawson là thủ phạm chính à?

- Dạ đúng, thưa bác. Và cũng là người tổ chức toàn bộ đường dây, Hannibal giải thích. Đồng loã của ông nhét kim cương châu Phi vào thanh sắt rỗng, rồi chúng lén lút thay thế trà trộn vào những thanh khác trong mấy cái chuồng thú do Cal Hall chuẩn bị. Mọi thứ diễn ra mà Cal Hall không hề hay biết gì cả. Chuyến đầu tiên được thực hiện nhân kỳ gởi Arthur đi. Đồng lõa của Dawson thông báo cho hắn qua bức thông điệp mã hóa.

- Tôi thấy ngạc nhiên là tên bác sĩ thú y không rút kim cương ra khỏi chuồng khi sư tử đến nơi? - Ông Hitchcock nhận xét.

- Hắn biết rằng sẽ có một chuyến thứ nhì, và cuối cùng, khi gửi con đười ươi. Hắn chờ con khỉ đến nơi để rút hai lô hàng cùng một lúc. Trong khoảng thời gian giữa hai kỳ, không có chỗ giấu nào tốt hơn nơi đang cất “đá”. Nhưng con đười ươi lâu đến... Rồi vào một buổi sáng, Dawson bị cảm phải nằm giường. Trong khi hắn bệnh, chú Jim Hall lại mang vứt chuồng của Arthur vào bãi rác bên cạnh, nơi chuồng ít nhiều bị vỡ ra từng mảnh.

- Ha, ha! Tôi tưởng tượng bộ mặt hắn, khi hắn khỏi bệnh. Khó tìm lại món hàng quá!

- Mọi chuyện càng trở nên khó khăn hơn, vì ông Stevenson đã có mặt tại chỗ và tên bác sĩ thú y có cảm giác hắn đang bị theo dõi bí mật. Thật ra, ông Stevenson không chịu nói ra làm sao chính quyền biết được chuyện. Bí mật quốc gia! Nghe nói vậy. Dù gì, nay, Dawson và đồng lõa, ở Mỹ cũng như ở châu Phi, đều đang nằm nhà đá.

- Bob à, trong báo cáo, cậu nói rằng Arthur bị căng thẳng do Stevenson và Dobsie thường xuyên rình rập quanh nhà ông Hall vào ban đêm.

- Dạ đúng, thưa bác. Họ cố gắng diều tra kín đáo, nhưng con sư tử vẫn bực bội, mặc dù không thấy họ.

- Tôi không hiểu - ông Hitchcock thở dài - tại sao một người đàng hoàng như bác sĩ thú y lại có thể trở thành tên buôn lậu kim cương!

- Ô! Đó là tên buôn lậu lâu năm rồi! - Hannibal giải thích - Trước khi đến khu Bảo Tồn Hoang Dã, hắn đã đi khắp cả châu Phi và cấu kết với những tên cướp loại như hắn. Khi nghe nói đến Jim Hall và người em trai Cal, hắn đã nảy ra ý bí mật lợi dụng họ để thực hiện một vụ buôn lậu vĩ dại. Chính vào thời điểm đó, hắn sang Hoa Kỳ để xin vào làm việc cho chú Jim. Hắn biết chăm sóc thú vật. Điều này có lợi cho hắn. Mà thật ra, hắn thật sự thương yêu thú vật. Rất tiếc là hắn thích tiền dễ kiếm hơn!

- Xong! Tên cướp đã bị loại bỏ khỏi xã hội! Chính nhờ các cậu. Tôi xin có lời khen các cậu một lần nữa! Chắc các cậu đã nhận được tiền thưởng vì tìm ra kim cương chứ?

- Dạ có, thưa bác. Số tiền đến...

- Đừng nói! Tôi không cần biết. Lần sau mà có vụ bí ẩn cần làm rõ, sợ tôi không dám nhờ đến các cậu nữa. Nếu các cậu tự cho mình đã quá giàu có thể các cậu sẽ từ chối lời đề nghị của tôi.

- Không bao giờ, thưa bác, không bao giờ - Hannibal trịnh trọng tuyên bố - Ba Thám Tử Trẻ luôn sẵn sàng phục vụ bác... cả khi không được trả xu nào!

Hannibal, Bob và Peter thật tình nghĩ như vậy.

 

HẾT