Editor: May
Lúc trước là vì không khí đúng chỗ không tự chủ được liền lau súng phát hỏa, thực tự nhiên thực nước chảy thành sông.
Hiện tại sao...
Mạnh mẽ bị gián đoạn, sau đó mạnh mẽ tiếp tục...
Mặc Thời Khiêm thấp mắt nhìn cô, thản nhiên nói, "Muốn anh nói cho em biết, cái gì gọi là thẳng đến chiến trường hay không?"
Trì Hoan, "... A, không cần."
Trước khi hỏi cô không biết, nhưng anh nói như vậy cô đương nhiên đã biết...
Không phải là không có hôn môi không có dạo đầu, không làm nóng trực tiếp cởi quần đi...
Tay người đàn ông lại trực tiếp đưa đến trên khóa kéo bên eo váy dê nhưng dưới áo lông của cô, nắm đầu khóa kéo xuống, muốn cởi quần cô ra.
Trì Hoan sợ tới mức vội vàng đi gỡ tay anh, khuôn mặt vài phần buồn bực hồng nhạt, "Mặc Thời Khiêm!"
Anh cúi đầu hôn má của cô, khàn giọng âm trầm cười, "Dạo đầu trước đều đã làm không sai biệt lắm, nếu không phải em gái hư hỏng kia của em quấy rầy..."
Nói đến đây, Trì Hoan đột nhiên nhớ tới vừa rồi ánh mắt Beth nhìn bọn họ mang theo quỷ dị nói không nên lời.
Cô vừa gỡ tay anh không cho anh tiếp tục, vừa hỏi, "Lúc anh mở cửa nói cái gì với Beth?"
"Ừ, anh nói cô ta quấy rầy chúng ta làm yêu."
Đầu Trì Hoan nổ tung ngắn ngủi, đỏ mặt gầm nhẹ nói, "Mặc Thời Khiêm, anh có cảm thấy lòng xấu hổ hay không?"
Anh không chút để ý tiếng nói có chút lười biếng, "Miễn cho lần sau em còn muốn vì một ít người râu ria bảo anh đình chỉ giữa đường, còn chuyên môn chạy đến phòng tắm đi rửa mặt chải đầu, mất hứng."
"..."