Editor: May
Sau đó người đàn ông liền ôm cô đến trên người của mình lần nữa, ngón tay nâng hàm dưới của cô gái, thấp mắt nhìn chăm chú vào khuôn mặt hơi hơi phồng lên như là mặt bánh bao của cô.
Anh lại nhéo nhéo, cười khàn khàn, "Tức giận?"
Trì Hoan quay đầu, trừng mắt nhìn anh, "Anh còn chưa nói vì sao anh muốn đáp ứng cô ta?"
Người đàn ông cúi đầu, dán môi mỏng lên cằm của cô, cố ý vô tình tấc tấc nghiền đè nặng, giữa hơi thở mang theo hô hấp phun ở trên da thịt của cô, rối loạn đầu dây thần kinh của cô.
Anh trầm thấp nặng nề nói ở bên tai cô, "Em chỉ cần tin tưởng anh, đi theo anh, anh đều có an bài, hửm?"
Trì Hoan nhìn mặt khêu gợi có vẻ bộc phát thâm thúy của anh, mỗi một dây thần kinh bị hô hấp của anh chạm đến đều giống như không chịu khống chế mềm yếu xuống, làm cho cô vô chừng mực luân hãm, không thể tự kềm chế.
Cô mím môi hỏi, "Chúng ta phải đi tham gia tiệc tối của bọn họ sao?"
"Ừ."
Cô bĩu môi, không hề tình nguyện, nhưng không tỏ vẻ phản đối.
Tuy rằng không biết đến tột cùng anh muốn làm gì, nhưng cô tạm thời tin tưởng anh có an bài khác đi.
Mặc Thời Khiêm một tay giữ khuôn mặt của cô, cúi đầu lại hôn môi cô lần nữa, tiếp tục chuyện bị cắt đứt lúc trước.
Hôn trong chốc lát, cô gái vươn tay để ở trước ngực anh, hơi hơi tránh mặt qua một bên, gián đoạn nụ hôn này.
Nhưng mà giây tiếp theo mặt của cô đã bị người đàn ông lại cưỡng chế xoay qua lần nữa, anh cúi đầu nhìn chằm chằm cô, mày rậm nhăn lại, trên mặt toàn là ám sắc không hờn giận, "Như thế nào?"
Trì Hoan trừng mắt nhìn, "Sao em cảm thấy anh đặc biệt trần trụi, như là thẳng đến chiến trường."