Editor: May
Sao trước kia cô lại cảm thấy người đàn ông này thực thanh tâm quả dục?
Thật ra anh chính là ở trước khi chiếm đoạt cô không có hưởng qua tư vị phụ nữ, cho nên mới tự cho là thanh cao khinh thường đi...
Ở trên giường lời nói hạ lưu gì đều nói ra, à... Anh có thể không biết là chính mình hạ lưu, bởi vì lời nói ra từ trong miệng anh đều nghiêm trang đương nhiên, như là đang tham thảo chuyện tình thực bình thường gì...
Đương nhiên, muốn lại nói tiếp, cũng thật là không có gì không tầm thường.
Chỉ là phần lớn mọi người không có cách nào tu luyện đến da mặt dày vĩnh viễn có thể gợn sóng không sợ hãi này của anh.
Mặc Thời Khiêm muốn đi cởi váy của Trì Hoan, thế nhưng cô gắt gao nắm tay anh.
Đôi mắt người đàn ông nhíu lại, tiếng nói khàn khàn trầm thấp dụ dỗ ở bên tai cô, "Hoan Hoan, buông tay, hửm?"
Trì Hoan ngước mặt, nhìn mặt tuấn tú lại nhiễm khêu gợi của anh, ánh mắt chuyên chú nóng rực, lại mang theo vội vàng rất khó nhìn thấy nào đó trên người anh, đột nhiên sinh ra một cỗ cảm giác thành tựu bí ẩn mà khó có thể lời thành lời, ánh mắt hơi hơi sương mù lên.
Nhịn không được, chủ động hôn lên môi mỏng của anh.
Gần như chưa đến vài giây, người đàn ông liền buông tha khóa kéo của cô, ngược lại không chút do dự ép cô vào trong sô pha êm dày.
Rốt cục lại vẫn đang là tới chỗ tình nồng.
Bởi vì nhà trọ là cô sống một mình, cho nên lúc trước anh chọn chính là sô pha cực mềm, bình thường một mình cô ngủ sẽ hãm sâu vào trong đó, càng đừng nói thừa nhận sức nặng hai người.
Thân thể và cảm quan tựa hồ song song chìm đến thế giới kia.
Trì Hoan nửa híp mắt, tay không biết dùng sức cầm lấy cái gì, giọng nói dần dần thoát phá thì thào nói nhỏ, "Mặc Thời Khiêm... về trên giường đi."