"Tôi nói không cần." Trần Vũ Tịch không vui, cô biết hắn còn chưa được một giờ đồng hồ, thật sự không muốn cùng hắn về nhà. Hơn nữa bây giờ còn sớm, cô muốn ra ngoài đi dạo.
Nói xong Trần Vũ Tịch xoay người rời đi, nhìn theo bóng lung cô Thẩm Thiên Dật khẽ mỉm cười, trên thế giới còn có người như vậy.
Bên trong pgongf ăn dành cho khách quý khác, mơ hồ truyền ra từng trận âm thanh yêu kiều của người phụ nữ.
"Dạ. . . . . . A!"
Rốt cuộc hồi lâu hai người cũng khôi phục lại bình tĩnh, người phụ nữ nằm trong ngực Ngạo Dạ Phong, dùng ngón tay vẽ vòng vòng trên ngực hắn, lỗ tai dán ở trái tim hắn.
"Dạ, chúng ta ở chung một chỗ lâu như vậy, có phải nên để cho em đi gặp người nhà của anh rồi không ?" Dường như người phụ nữ cầu khẩn nói.
"Không phải anh đã nói rồi sao? Hai chúng ta theo nhu cầu, những chuyện khác không cần nói. Nếu không, tiểu bảo bối, em sẽ mất anh!" Ngạo Dạ Phong nói xong hôn một cái trên gương mặt cô, xoay người đi vào phòng tắm, lúc bước ra đã mặc quần áo tử tế.
"Dạ, chẳng lẽ anh không yêu em sao?" Người phụ nữ cau mày, làm bộ đáng thương.
Ngạo Dạ Phong đau lòng đi tới bên người cô, hôn môi của cô, dịu dàng như thế, nhiệt tình như thế, nhưng lúc dừng lại ở bên tai cô nói, lại làm cho cả người người phụ nữ lạnh thấu.
"Anh yêu chính là thân thể em, em yêu tiền của anh, chúng ta giống nhau đúng không bảo bối!" Hắn nhẹ nhàng cắn cắn lỗ tai của cô, cầm áo khoác lên, lấy một xấp tiền đặt vào trên bàn.
Lúc gần đi, xoay người lại liếc mắt nhìn người phụ nữ còn trần trụi ngồi yên ở nơi nào, "Về sau không cần hiện trước mặt của tôi."
"Dạ. . . . . ."
Cô gọi, đổi lại là bóng lung lạnh lùng của hắn, cửa phòng đóng lại, cô lấy tiền, hắn đi.
. . . . . .
Ngày thứ hai, Ngạo Dạ Phong vừa đi vào phòng làm việc nhất thời nhíu mày, "Các người có phải uống nhầm thuốc không, sáng sớm tinh mơ tới nơi này tụ họp."
Trên ghế sa lon Thẩm Thiên Dật sâu xa bưng cà phê.
An Tử Kỳ đầu tiên chạy đến trước mặt Ngạo Dạ Phong, vỗ bờ vai của hắn, "Nghe nói nhà cậu có một người rất giống Lolita, thời điểm cậu đi tìm phụ nữ cũng mang cô ta cùng đi, có thật vậy không?"
Một tên bắn lén đột nhiên bắn về phía Thẩm Thiên Dật đang ngồi trên ghế sa lon.
"Trong nhà mới có họ hàng than thích đến!" Ngạo Dạ Phong lạnh nhạt nói, ngồi xuống trước bàn làm việc, đảo mắt nhìn văn kiện thư ký đưa tới buổi sáng."Các người không có việc gì làm tới đây bát quái vậy sao?"
"Họ hàng thân thích? Tôi nói không quá đi, nha đầu này nhất định có lai lịch lớn, Thiên Dật nói cô cô ta rất có hứng thú, lúc nào thì giới thiệu cho tôi làm quen một chút?"
Ngạo Dạ Phong ngẩng đầu trợn mắt nhìn An Tử Kỳ một cái, "Cậu đang nghĩ cách đoạt người phụ nữ của tôi!"
"Không phải cậu vừa nói họ hàng thân thích sao?"
"Là thân thích thì càng không thể giới thiệu cho cậu." Ngạo Dạ Phong cúi đầu nhìn văn kiện.
"Nói giống như cậu có bao nhiêu thánh thiện vậy, chẳng lẽ cậu tổn hại hại người phụ nữ, so với tôi còn thiếu sao?" An Tử Kỳ xem thường nói.
"Sáng sớm cậu tới đây, là muốn cãi vã cùng tôi sao?" Ngạo Dạ Phong lạnh lùng liếc mắt nhìn An Tử Kỳ, nhìn dáng vẻ nếu như hắn nói thêm nữa sẽ gặp phải tai họa lớn.
An Tử Kỳ ngoan ngoãn chạy đến trước sô pha ngồi xuống, hắn cũng không dám chọc giận Ngạo Dạ Phong khi không có về sĩ, nhưng hắnlà tuyển thủ quyền đạo đai đen, chọc giận hắn, cùng chọc giận Diêm Vương không có gì khác nhau.
"Tin đồn!" An Tử Kỳ mới vừa ngồi vững vàng, liền nghe Thẩm Thiên Dật ghế sa lon cười đùa một tiếng, " Lolita đó, sắp trở thành vợ chưa cưới của Ngạo đại công tử chúng ta."