"Tôi cho phép cô chạy loạn khắp nơi sao? Ai cho cô tới nơi này ăn cơm."
"Chân là ở trên người tôi, tôi muốn đi đâu thì đi nơi đó, anh ăn no quá phải không, xen vào việc của người khác." Trần Vũ Tịch không chút khách khí, rõ ràng là hắn bỏ mặc cô, bây giờ lại khí thế hùng hổ tới chất vấn cô là sao.
Ngạo Dạ Phong lấy một chiếc điện thoại di động từ trên người ra, "Cho cô, cầm, phía trên có số điện thoại của tôi, có chuyện gì thì gọi cho tôi!" Vừa rồi quần áo mới cởi được một nửa, điện thoại di động từ trong đó rớt ra, lúc này mới nghĩ đến Trần Vũ Tịch không có điện thoại di động, mới vội vã chạy xuống lầu đưa điện thoại di động cho cô.
Vậy mà sau khi xuống lại không tìm được cô, thật may là cô ở phòng ăn này, cách nơi vừa rồi không xa, hơn nữa cô ngồi ở trước cửa sổ sát đất, Ngạo Dạ Phong liếc thấy cô ở chỗ này mới vội vã đi tới.
Trần Vũ Tịch ngẩn ra, thì ra là đặc biệt đưa điện thoại di động, mặc dù trong lòng thoáng cảm kích, nhưng vẫn cảm thấy hắn rất quá đáng.
"Biết rồi!" Trần Vũ Tịch cầm điện thoại di động bỏ vào trong túi, Ngạo Dạ Phong đang làm chính sự, người đẹp nhất định đang nóng lòng. Sai khi thấy Trần Vũ Tịch nhận lấy, liền xoay người rời đi, "Thẩm Thiên Dật, hồi ăn lát nữa ăn xong đưa cô gái này về nhà! Tôi có việc đi trước!"
Trần Vũ Tịch đứng lên, vừa định gọi Ngạo Dạ Phong, nhưng đã không thấy bóng dáng hắn rồi.
Trần Vũ Tịch tức giận dùng nĩa bạc đâm trên bàn, "Đồ cặn bã!"
Thẩm Thiên Dật đùa giỡn nở nụ cười, Trần Vũ Tịch nhất thời cả kinh, mới nhớ tới vừa mới nói láo, so với Ngạo Dạ Phong, chuyện này càng làm cho cô lúng túng.
"Cô có bạn tên giống hắn?" Thẩm Thiên Dật nhấp một miếng rượu đỏ trong tay, đoán chừng hỏi.
Trần Vũ Tịch không có đường lui, lúng túng cười một tiếng, "Đúng a! Thật là trùng hợp!" Bữa cơm này ăn không vô nữa rồi, "Đúng rồi, lát nữa tôi tự mình đón xe về là được rồi, không cần làm phiền anh." Trần Vũ Tịch đứng dậy nói, xoay người muốn đi, lại đột nhiên ngừng lại.
Xoay người hướng Thẩm Thiên Dật khẽ mỉm cười, "Anh và Ngạo Dạ Phong là bạn bè?"
Thẩm Thiên Dật gật đầu một cái.
"Này, có thể mượn ít tiền không?"
Thẩm Thiên Dật kinh hãi, "Hắn không đưa cho cô tiền."
"Có cho, nhưng cho thẻ tín dụng, tôi không có tiền mặt đón xe về nhà." Trần Vũ Tịch nói rất chân thành, "Anh yên tâm khi nào đó tôi sẽ trả lại cho anh!"
Thẩm Thiên Dật như có điều suy nghĩ nói, "Hắn lại đưa thẻ tín dụng của mình cho cô." Đúng là lần đầu nghe nói, chỉ là đột nhiên xuất hiện một nha đầu bên cạnh, rốt cuộc là ai?
"Không cần, cầm đi đi!" Thẩm Thiên Dật lấy ra mấy tờ trị giá lớn 100 đưa cho Trần Vũ tịch.
"Không được, mượn tiền, nhất định phải trả , đúng rồi anh cho tôi số điện thoại của anh được không, chờ tôi có sẽ trả lại cho anh." Trần Vũ Tịch nói vô cùng thật, lấy điện thoại di động ra chuẩn bị ghi lại số điện thoại di động của hắn, lại không có kết quả.
"Thế nào?"
Thẩm Thiên Dật cười một tiếng, cô đang đùa giỡn hắn sao? Nhưng khi nhìn vẻ mặt thành thật của cô, hắn nhất thời cảm thấy siêu cấp có hứng thú, "Cô không biết Ngạo Dạ Phong có bao nhiêu tiền sao? Chút tiền này, cô để hắn trả lại cho tôi là được rồi."
Nói thật, cô đúng là không biết đến cuối cùng Ngạo Dạ Phong có nhiều hay ít tiền.
"Tiền hắn là của hắn, tôi là tôi, cái này không giống nhau." Trần Vũ Tịch rất nghiêm túc như cũ, "Nếu như anh không phải đồng ý với lời tôi nói, vậy tôi không mượn nữa." Nói xong, Trần Vũ Tịch đem mấy trăm đặt trên bàn xoay người muốn đi, lại bị Thẩm Thiên Dật ngăn lại.
Hắn cúi người ở trước mặt cô, nhìn chằm chằm khuôn mặt có vẻ non nớt, "Quả nhiên là cá Lolita, suy nghĩ cũng ngây thơ như vậy! Đi thôi, tôi đưa cô về."