Người mới nghe thấy giống như Bom Nguyên Tử, khiến An Tử Kỳ vèo một cái đứng lên, trợn to hai mắt không thể tưởng tượng nổi nhìn Ngạo Dạ Phong.
Ngay cả thư ký vừa đi đến cửa nghe nói như vậy cũng ngây người mấy giây, không biết nên đi vào không.
Ngạo Dạ Phong liếc mắt nhìn nữ thư ký ở cửa, thấy ánh mắt Ngạo Dạ Phong, nữ thư ký cuống quít đóng cửa lại đi ra ngoài.
"Thẩm Thiên Dật, cậu lại đi nhà tôi bát quái rồi. Rốt cuộc những người giúp việc nhà tôi là ai nằm vùng cho cậu?" Ngạo Dạ Phong cũng không có tâm tình nhìn văn kiện nữa.
Thẩm Thiên Dật khẽ mỉm cười, "Ông cụ Ngạo là người nằm vùng lớn nhất của tôi, có bản lãnh cậu đến đánh hắn a! Này, Ngạo Dạ Phong, cuối cùng là xảy ra chuyện gì? Cái người đang trong bụi hoa lại muốn kết hôn với Lolita, khẩu vị khi nào trở nên nặng như vậy rồi hả ?"
"Đúng rồi, Laury có thể lên, chỉ là muốn kết hôn, phạm pháp a!" Một sấp văn kiện bay tới, An Tử Kỳ cuống quít tránh né.
Ngạo Dạ Phong mang bộ mặt sa sầm, "Cô gái nhỏ kia là cháu gái của một người bạn tốt ông cụ, người nhà cũng qua đời nhà tôi mới nuôi dưỡng, hứng thú của tôi một chút cũng không thay đổi, là ông cụ bắt đính hôn."
An Tử Kỳ liếc mắt nhìn Thẩm Thiên Dật, hai người nhất thời cười lớn.
"Hai người các ngươi cười cái gì, chẳng lẽ các người không có bị cha của mình buộc kết hôn sao?"
An Tử Kỳ ôm bụng cười ở trên ghế sofa không đứng lên nổi, "Ép là bị ép, nhưng muốn kết hôn cũng là phụ nữ bình thường, nhưng mà. . . . . ." Người trầm ổn nhất trong ba người bọn họ, Thẩm Thiên Dật cũng không nhịn được cười nói, "Nhưng là Ông cụ Ngạo giúp cậu tìm cái này, không thể nói không tốt, nhưng xác thực không dám khen tặng, cậu đè cô ta dưới thân thể, sẽ cứng rắn sao?"
"Cút!" Ngạo Dạ Phong cũng nữa nhịn không được rồi, đứng dậy đuổi bọn họ ra ngoài.
Xoay người lại xoa xoa huyệt Thái Dương, bất đắc dĩ lắc đầu, xem ra hắn nhất định phải tìm ông cụ nói chuyện thật tốt mới được.
Tin tức Ngạo Dạ Phong muốn kết hôn, trong nháy mắt loan ra cả tập đoàn, ở trong phòng làm việc bận rộn cho tới trưa. Buổi trưa đi ra ngoài ăn cơm, ánh mắt người chung quanh nhìn hắn cũng đã không giống nhau.
Thậm chí ngay cả tờ báo ngày thứ hai, tin tức Ngạo Dạ Phong muốn kết hôn cũng đã xuất bản ra ngoài, mỗi lần Ngạo Dạ Phong lái xe về nhà, có thể phát hiện đám chó săn xung quanh nhà mình.
Đáng chết, thật đáng ghét, tới làm gì.
Ngày nào đó, Ngạo Dạ Phong cũng nhịn không được nữa, tìm ông cụ đàm phán, kết quả trắng bệch mà về, nhìn Trần Vũ Tịch không tim không phổi ôm Popcorn, với tay qua lấy Popcorn của cô.
Trần Vũ Tịch sửng sốt, nhìn hắn đem rất nhiều rất nhiều Popcorn nhét vào trong miệng của mình, "Anh uống nhầm thuốc hả! Trả lại cho tôi."
"Trần Vũ Tịch, tôi muốn cô đi nói với ông nội, giải trừ hôn ước giữa chúng ta. Cô cảm thấy việc này rất hoang đường sao?"
Trần Vũ Tịch còn nhai Popcom trong miệng, nhất thời vui lên, chợt nhíu mày, "Anh đang cầu xin tôi sao?"
"Không phải chính cô cũng nói qua không muốn gả cho tôi sao? Nếu là như vậy, chuyện này nhất định dễ giải quyết rồi, ông nội sẽ nghe lời cô nói, cô đi nói với ông đi."
Trần Vũ Tịch ngồi xếp bằng trên ghế sofa, trên mặt mang nụ cười xấu xa, Ngạo Dạ Phong anh cũng có lúc phải cầu xin tôi, đây là cơ hội tốt cỡ nào, anh cho rằng tôi sẽ dễ dàng bỏ qua sao?
"Tôi không ngại a!"
"Tôi không thương cô, chẳng lẽ cô nguyện ý gả cho một người đàn ông không thương mình? Hơn nữa tôi rất lăng nhăng, bên ngoài rất nhiều phụ nữ."
"Không sao!" Trần Vũ Tịch lắc đầu cười nói.