Vào trong hoang dã

Chương 11

Chân Lửa trở về với một con chim mai hoa (một loài chim sẻ châu Âu) kẹp chặt giữa hai hàm răng. Chú thả nó xuống trước mặt Vuốt Cọp, đang đứng đợi trong hõm cát.

 

“Trò là kẻ đầu tiên trở lại”, ông chiến binh meo.

 

“Vâng, nhưng còn con nữa”, chân Lửa nhanh nhảu trả lời. “Con chôn nó ở…”

“Ta thừa biết trò làm gì” Vuốt Cọp ngao. “Ta đã quan sát trò”.

 

Tiếng soạt ở bụi cây báo hiệu sự trở về của chân Xám. Miệng đang ngậm một con sóc nhỏ, nó đem thả xuống bên cạnh con chim của chân Lửa. “Eo ôi!” nó làu bàu. “Sóc nhiều lông quá xá, chắc mình tiêu cả buổi tối mới xỉa hết lông ra khỏi răng”.

 

Vuốt Cọp lờ tịt lời cằn nhằn của chân Xám. “Chân Quạ về trễ”, ông nhận xét. “Chúng ta sẽ đợi trò ấy thêm một chút nữa rồi trở về trại”.

 

“Nhưng lỡ nó bị rắn lục cắn thì sao?” chân Lửa hỏi.

 

“Thì đó là lỗi của nó”, Vuốt Cọp lạnh lùng đáp. “Không có chỗ cho bọn ngốc ở trong bộ tộc Sấm”.

 

Họ đợi trong yên lặng. Chân Xám và chân Lửa liếc nhìn nhau, lo lắng cho chân Quạ. Vuốt Cọp ngồi bất động, đắm chìm trong những suy nghĩ riêng tư của ông.

 

Chân Lửa là mèo đầu tiên ngửi thấy mùi chân Quạ trở về. Chú nhảy cẫng lên khi tên mèo đen xộc vào trảng trống, trông có vẻ tự mãn một cách khác thường. Lủng lẳng trong miệng nó là một con rắn dài có hoa văn giống như kim cương.

 

“Chân Quạ! Cậu ổn chứ?” chân Lửa la lên.

 

“Ê!” Chân Xám meo, chạy vù đến để tỏ lòng ngưỡng mộ đối với món mà chân Quạ bắt được. “Nó có cắn cậu không?”

 

“Tớ quá nhanh vậy, sao nó cắn được!” Chân Quạ rừ to. Chợt bắt gặp ánh mắt của Vuốt Cọp, nó liền im bặt.

 

Vuốt Cọp dán vào ba lính nhỏ đang phấn khích một tia nhìn lạnh lùng. “Đi”, ông nói cộc lốc. “Gom hết mồi lại rồi về trại”.

 

Chân Lửa, chân Xám và chân Quạ vào trại, lững thững bước đằng sau Vuốt Cọp. Thành quả lao động ấn tượng trong ngày treo đu đưa dưới miệng chúng, tuy rằng chân Quạ cứ luôn vấp phải con rắn chết của nó. Khi họ từ bụi cây kim tước ló vào trại, một nhóm mèo con bò hí hoáy ra khỏi nhà trả để xem họ đi qua.

 

“Coi kìa!” Chân Lửa nghe một trong số bọn nhóc trầm trồ. “Các anh lính nhỏ, vừa đi săn về!” Chú nhận ra con mèo mướp tí teo bị Nanh vàng mắng hôm trước. Ngồi sát bên cạnh nó là một mèo con có lông tơ màu xám, không quá hai mùa trăng. Một con mèo đen và một con nhị thể nhỏ xíu chiu đứng bên cạnh chúng.

 

“Phải đó là mèo kiểng, chân Lửa không?” bụm lông xám rít lên.

 

“Đúng! Trông bộ lông cam của anh ấy kìa!” con mèo đen meo.

 

“Nghe nói anh ấy là một tay thợ săn cừ khôi”, com mèo nhị thể thêm. “Trông anh ấy hơi giống Tim Sư Tử. Mấy bồ nghĩ anh ấy cũng tốt như Tim Sư Tử chứ?”

 

“Tớ không thể chờ nỗi đến lúc được huấn luyện”, con mèo mướp xuýt xoa. “Tớ sẽ là chiến binh vĩ đại nhất của bộ tộc Sấm”.

 

Chân Lửa nghếch cằm lên, tự hào gì đâu trước những lời bình luận của lũ nhóc. Chú bước theo hai người bạn vào trung tâm trảng trống.

 

Rắn lục!” chân Xám meo lên lần nữa, khi các lính nhỏ thảy thứ mình bắt được vào đống mồi cho những mèo khác chia nhau.

“Mình làm gì với nó đây?” chân Quạ hỏi, hít hít thân hình dài của con rắn đang nằm bên đống mồi tươi.

 

“Cậu ăn được rắn không?” chân Xám hỏi.

 

“Thì cứ tin vào cái bao tử cậu í!” chân Lửa đùa, húc đầu vào chân Xám.

“Ừm, mình không muốn ăn nó đâu”, chân Quạ càm ràm, “miệng mình hôi rình sau khi tha được nó về đến đây rồi”.

 

“Vậy, đem đặt nó lên gốc cây cụt”, chân Xám đề nghị, “để chân Bụi và chân Cát về là nhìn thấy liền”.

 

Mỗi đứa lấy một miếng mồi tươi, cùng con rắn, và trở về hang của mình. Chân Xám cẩn thận đặt con rắn lên gốc cây cụt, và trưng bàu sao cho nó có thể được nhìn thấy rõ từ mọi phía. Sau đó chúng ăn. Ăn xong, chúng ngồi sát gần nhau để chải lông cho nhau và chuyện trò.

 

“Không biết Sao Xanh sẽ chọn ai đi dự cuộc Tụ Họp nhỉ?” chân Lửa meo. “Ngày mai là ngày trăng tròn”.

 

“Chân Cát và chân Bụi đã đi hai lần”, chân Xám đáp.

 

“Có lẽ lần này Sao Xanh sẽ chọn một trong đám tụi mình” chân Lửa meo. “Dẫu sao tụi mình đã tập luyện được gần ba mùa trăng rồi”.

 

“Nhưng chân Cát và chân Bụi vẫn là những lính nhỏ đàn anh đàn chị”, chân Quạ chỉ ra.

 

Chân Lửa gật đầu. “Cuộc Tụ Họp kỳ này sẽ rất quan trọng. Lần đầu tiên các bộ tộc gặp nhau kể từ khi bộ tộc Gió mất tích. Không mèo nào biết bộ tộc Bóng Tối sẽ nói gì về vụ này”.

 

Giọng meo trầm của Vuốt Cọp ngắt ngang lời bọn chúng. “Trò nói đúng, anh bạn trẻ”. Ông chiến binh đã đến gần bọn chúng hồi nào không hay. “À này, chân Lửa”, ông tiếp, “Sao Xanh muốn gặp trò”.

 

Chân Lửa ngước lên, giật mình. Tại sao Sao Xanh lại muốn gặp chú?

 

“Ngay bây giờ - nếu trò có thời gian”, Vuốt Cọp meo.

 

Chân Lửa nhổm dậy ngay lập tức và lao bắn qua trảng trống về phía hang của Sao Xanh.

 

Sao Xanh đang ngồi ở ngoài, đuôi ngoe nguẩy ra trước về sau không ngừng. Thấy chân Lửa, bà đứng dậy và nhìn thẳng xuống chú. “Vuốt Cọp cho ta biết hôm nay ông ấy trông thấy cậu nói chuyện với một con mèo từ chỗ Hai Chân”, bà meo nhỏ nhẹ.

 

“Nhưng mà…” chân Lửa mở lời.

 

“Ông ấy nói rằng ban đầu cậu đánh nhau với nó, nhưng cuối cùng cậu lại chia lưỡi với nó”.

 

“Đúng ạ”, chân Lửa thú nhận, cảm thấy lông mình dựng ngược lên tự vệ. “Nhưng đó là bạn cũ. Chúng con lớn lên cùng với nhau”, chú dừng lại và nuốt nước bọt. “Khi con còn là mèo kiểng”.

 

Sao Xanh nhìn chú hồi lâu. “Cậu có nhớ cuộc sống cũ của cậu không, chân Lửa?” bà hỏi. “Hãy suy nghĩ thật kỹ vào”.

 

“Không”. Sao bà Sao Xanh lại nghĩ thế? Chân Lửa tự hỏi. Đầu chú quay cuồng. Sao Xanh đang cố ép chú nói ra điều gì vậy?

 

“Cậu có muốn rời khỏi bộ tộc không?”

 

“Đương nhiên là không!” chân Lửa cảm thấy sốc vì câu hỏi của bà.

 

Dường như Sao Xanh không nghe thấy cảm xúc quyết liệt trong lời đáp của chú. Bà lắc đầu, bỗng nhiên trông bà già và mệt mỏi hẳn đi. “Ta sẽ không xử cậu nếu cậu rời bỏ chúng ta, chân Lửa. Có lẽ ta đã trông đợi ở cậu quá nhiều. Có lẽ sự phán đoán của ta đã bị lu mờ vì nhu cầu cần chiến binh mới của bộ tộc”.

 

Nỗi hốt hoảng dội ào xuống chân Lửa trước ý nghĩ phải rời xa bộ tộc mãi mãi. “Nhưng chỗ của con là ở đây! Đây là nhà con”, chú phản kháng.

 

“Ta cần nhiều hơn thế, chân Lửa. Ta cần tin tưởng vào lòng trung thành của cậu đối với bộ tộc Sấm, nhất là khi, rất có thể bộ tộc Bóng Tối đang lên kế hoạch tấn công. Chúng ta không có chỗ cho kẻ không biết trái tim mình đang ở quá khứ hay ở hiện tại”.

 

Chân Lửa hít một hơi thật sâu và cẩn thận lựa lời. “Sáng nay, khi con gặp Vết Ố - con mèo nhà mà Vuốt Cọp thấy con nói chuyện với ấy – con bỗng thấy rõ cuộc đời mình hẳn đã ra sao nếu con ở lại với Hai Chân. Con cảm thấy sung sướng ì mình đã không ở lại. Con tự hào vì mình đã ra đi”. Chú đón nhận tin nhìn của Sao Xanh không chút nao núng. “Gặp lại Vết Ố khiến cho con thấy chắc chắn là mình đã quyết định đúng đắn. Con sẽ không bao giờ thỏa mãn với cuộc sống êm đêm của mèo kiểng đâu”.

 

Sao Xanh nhìn kỹ chú một lát, mắt bà nheo lại. Sau đó bà gật đầu. “Rất tốt”, bà nói. “Ta tin cậu”.

 

Chân Lửa hạ thấp đầu đầy tôn kính và thầm thở hắt ra một cái nhẹ nhõm.

 

“Ta đã nói chuyện với Nanh Vàng”, Sao Xanh meo bằng giọng nhẹ hơn. “Bà ấy nghĩ rất nhiều về cậu. Bà ấy là một mèo già khôn ngoan, cậu biết đấy. Và ta nghi bà ấy không phải lúc nào cũng xấu tính. Thật tình, ta nghĩ ta có thể thích bà ấy”.

 

Chân Lửa bất giác cảm thấy lâng lâng trước những lời này. Có thể, trong khi chăm sóc Nanh Vàng, sự thán phục bà ta của chú đã dần biếtn thành lòng yêu mến, bất chấp sự trắc nết của bà ta. Dẫu vì lý do gì chăng nữa, chú vẫn mừng vì Sao Xanh cũng thích Nanh Vàng.

 

“Nhưng có gì đó ở bà khiến ta không tin”, Sao Xanh lẳng lặng tiếp. “Giờ bà ấy sẽ ở lại với bộ tộc Sấm, nhưng vẫn là tù binh. Các bà mèo sẽ chăm sóc bà ấy. Trò phải tập trung vào tập luyện”.

 

Chân Lửa gật đầu và đợi bà cho về, nhưng Sao Xanh vẫn chưa nói xong. “Chân Lửa, mặc dù hôm nay trò không thể hiện tốt vì đã nói chuyện với một con mèo nhà, nhưng Vuốt Cọp đã ấn tượng về kỹ năng săn mồi của trò. Thật ra, ông ấy báo cáo rằng tất cả các trò đều làm tốt. Ta rất hài lòng về sự tiến bộ của các trò. Các trò sẽ tham sự cuộc Tụ Họp – cả ba trò”.

 

Chân Lửa gần như không thể đứng im được. Người chú phực lên niềm háo hức. Cuộc Tụ Họp! “Chân Cát và chân Bụi thì sao ạ? Chú meo.

 

“Họ sẽ ở lại cạnh giữ trại”, Sao Xanh trả lời. “Bây  giờ trò đi được rồi”. Bà phất chiếc đuôi dài ra hiệu chú được phép đi, và trở lại việc chải lông của bà.

 

Chân Xám và chân Quạ sựng người ra khi thấy chân Lửa hớn hở lao phăm phăm về phía chúng. Chúng đã hồi hộp chờ chú bên gốc cây cụt. Chân Lửa ngồi xuống và nhìn bọn bạn.

 

“Sao rồi?” chân Xám hất hàm. “Bà đã nói gì với cậu?”

 

“Vuốt Cọp nói với tụi mình là cậu bị bắt gặp đang chia lưỡi với một con mèo kiểng hồi sáng nay”, chân Quạ buột miệng, “Cậu có bị rắc rồi gì không?”

 

“Không, mặc dù Sao Xanh không hài lòng”, chân Lửa rầu rĩ thừa nhận. “Bà tưởng mình muốn rời khỏi bộ tộc Sấm”.

 

“Cậu  không muốn chứ?” chân Quạ hỏi.

 

“Đương nhiên là không!” chân Xám meo.

Chân Lửa tát yêu thằng bạn lông xám của mình một cái. “Ừ, cậu ghét điều đó mà. Cậu cần mình bắt chuột cho cậu! Dạo này cậu chỉ toàn vớ được sóc già đầy lông!”

 

Chân Xám né cú vụt của chân Lửa, và chồm đứng thẳng lên hai chân sau để trả miếng.

 

“Các cậu không ngờ bà còn nói gì nữa đâu!” chân Lửa tiếp. Chú phấn khíc đến nỗi không phí thời gian đánh nhau chơi.

 

Chân Xám lập tức thả người trở lại bốn chân. “Hả?” nó hỏi.

 

“Tụi mình sẽ đi đến cuộc Tụ Họp!’

 

Châm Xám vuột ra một tiếng ngao sung sướng và nhảy cẫng lên gốc cây cụt. Một chân sau của nó hất văng con rắn đi. Con rắn bay trúng đầu chân Quạ và quấn quanh cổ nó.

 

Chân Quạ khạc nhổ kinh hãi và bất ngờ, rồi nó quay sang chân Xám. “Coi chừng!” nó nhăn nhó. Lắc cho con rắn rơi xuống đất.

 

“Sợ nó cắn hả?” chân Lửa đùa. Chú thụp xuống, rít rú và len lén đến bên chân Quạ.

 

Chân Quạ động đậy ria và quay ngoắt lại. “Rắn này!” chàng ta nhảy lên lưng chân Lửa và dễ dàng vật ngửa chú ra.

 

Chân Xám nhảy từ gốc cây cụt xuống và giật đuôi chân Quạ. Lập tức chân Quạ quay lại đập chân Xám bằng đệm chân trước, thừa cơ chân Lửa vặn người đứng lên và lao bổ vào cả hai chúng nó, khiến chân Xám bay khỏi gốc cây cụt. Cả ba con mèo vùng vẫy và lăn lộn trong đất cát. Sau một hồi chúng văng bắn nhau ra và nằm mỗi đứa một chỗ, thở hổn ha hổn hển bên cạnh gốc cây cụt.

 

“Chân Cát và chân Bụi có đi không?” chân Xám thở phì phò.

 

“Không!” chân Lửa đám, không thể che giấu sự đắc thắng trong giọng nói. “Tụi nó phải ở lại canh giữ trại”.

 

“Ối chao, để mình báo cho chúng đi!” chân Xám nài nỉ. “Mình không chờ nổi để xem mặt bọn chúng thể nào!”

 

“Mình cũng vậy!” chân Lửa đồng tình. “Mình không thể tin là tụi mình được đi, thay vì tụi nó! Nhất là sau khi Vuốt Cọp thấy tụi nói chuyện với Vết Ố hôm nay!”

 

“Đó chỉ là xui xẻo thôi”, chân Xám trả lời. “Tụi mình đều đã bắt được cả đống mồi trong cuộc sát  hạch mà. Đó mới là điều quyết định”

 

“Mình thắc mắc không biết cuộc Tụ Họp thế nào”, chân Quạ meo.