Chân Lửa tỉnh giấc cảm thấy ướt át. Quả là một đêm chẳng thoải mái chút nào. Chú đứng dậy, giũ mình thật khí thế, dựng hết cả lông lên, rồi chú rời hang lính nhỏ và đi qua trảng trống tới ổ của Nanh Vàng.
Nanh Vàng đang bứt rứt. Mụ ngóc đầu lên hé nhìn chân Lửa khi chú tới. “Sáng nay xương cốt ta đau nhừ. Phải mưa suốt đêm qua không?”
“Từ sau khi mặt trăng lên cao”, chân Lửa đáp. Chú nhoài người và cẩn thận chọc cái ổ rêu của mụ. “Chổ ngủ của bà ướt sũng rồi. Sao bà không dời đến gần nhà trẻ hơn? Ở đó kín hơn”.
“Cái gì? Để bị dựng dậy suốt đêm bởi tiếng meo meo của bọn nhóc í hả? Ta thà bị ướt còn hơn!” Nanh Vàng ngao.
Chân Lửa nhìn mụ quay mòng mòng trong cái ổ ướt nhẹp của mình. “Thế thì ít ra hãy để tôi đi lấy cho bà một ít đồ khô để trải ổ”, chú đề nghị, sẵn sàng bỏ qua đề tài bọn nhóc, nếu nó khiến bà mèo già nổi sùng đến thế.
“Cảm ơn, chân Lửa”. Nanh Vàng lặng lẽ nói, lại ngồi xuống.
Chân Lửa điếng người. Chú tự hỏi liệu Nanh Vàng có ổn không. Đây là lần đầu tiên mụ cảm ơn chú và lần đầu tiên mụ không gọi chú là mèo kiểng.
“Này đứng có đứng ì ra đó như một con sóc bị mê đi: đi lấy chút rêu coi!” mụ quát.
Ria chân Lửa giật lên thích chí. Cái này giống với Nanh Vàng mà chú đã quen hơn. Chú gật đầu và phòng bạt mạng đi.
Chú suýt nữa thì đâm sầm vào Đuôi Chấm ở chính giữa trảng trống. Đó là bà mèo đã chứng kiến cơn điên giận của Nanh Vàng với thằng mèo mướp con ngày hôm qua.
“Xin lỗi, Đuôi Chấm”, chân Lửa meo. “Bác đến thăm Nanh Vàng đấy à?”
“Ta muốn gì ở sinh vật khác thường đó chứ?” Đuôi Chấm cạu cọ đáp. “Chính ra là ta đang tìm chú. Sao Xanh muốn gặp chú đấy”.
Chân Lửa vội vã hướng về phía Bục Đá và hang của Sao Xanh.
Sao Xanh đang ngồi ở bên ngoài, đầu bà gật gật nhịp nhàng trong khi bà liếm mảng lông xám dưới cổ họng mình. Bà ngừng lại khi nhận ra chân Lửa. “Hôm nay Nanh Vàng thế nào rồi?” bà meo.
“Ổ của bà ấy ướt hết, vì vậy con đi lấy thêm”, chân Lửa đáp.
“Để ta bảo một chị mèo làm việc đó”. Sao Xanh liếm ngực thêm một cái nữa, và rồi cẩn thận nhìn chân Lửa. “Bà ấy đã đủ khỏe để tự đi săn một mình chưa?” bà hỏi.
“Con không nghĩ thế”, chân Lửa meo, “nhưng giờ bà ta có thể bước đi tốt rồi”.
“Ra vậy”, Sao Xanh meo. Trông bà trầm ngâm một hồi. “Đến lúc trò quay trở lại tập luyện rồi, chân Lửa. Nhưng trò sẽ cần cố gắng nhiều để bù lại số thời gian đã mất”.
“Tuyệt quá! Dạ, cảm ơn, Sao Xanh!” chân Lửa cà lăm.
“Sáng nay trò sẽ đi với Vuốt Cọp, chân Xám và chân Quạ”, Sao Xanh tiếp. “Ta đã bảo Vuốt Cọp kiểm tra những kỹ năng chiến binh của tất cả những lính nhỏ. Đừng lo về Nanh Vàng, ta sẽ cắt cử mèo trông coi bà ấy trong khi trò đi”.
Chân Lửa gật đầu.
“Thôi, giờ ra với chúng bạn đi”, Sao Xanh ra lệnh. “Ta nghĩ họ đang chờ trò đấy”.
“Cảm ơn, Sao Xanh”, chân Lửa meo. Chú quay ngoắt lại bằng một cái quât đuôi và phóng về phía hang của mình.
Sao Xanh nói đúng: cả chân Xám và chân Quạ đang chờ chú bên gốc cây cụt ưa thích của chúng. Chân Xám trông có vẻ đờ đẫn và khó chịu, bộ lông dài của nó vón cục lại vì không khí ẩm. Chân Quạ đang nhịp bước vòng quanh gốc cây cụt, đắm chìm trong suy nghĩ, mẩu chóp đuôi màu trắng của nó giật giật.
“Chà, hôm nay cậu được đi chúng với tụi này rồi!” chân Xám gọi khi chân Lửa lao tới. “Ngày đó cũng tới, há?” nó lắc rung chuyển cả người để tống khứ cái ướt át dai dẳng đi.
“Ừ. Sao Xanh bảo mình là hôm nay Vuốt Cọp sẽ kiểm tra tụi mình. Chân Bụi và chân Cát cũng tới chứ?”
“Bão Trắng và Vằn Đen đưa chúng đi tuần rồi. Mình nghĩ Vuốt Cọp sẽ xem xét chúng sau”, chân Xám trả lời.
“Đi thôi! Tụi mình lẹ lên”, chân Quạ giục giã. Nó đã ngừng đi vòng tròn và giờ đang luẩn quẩn bên cạnh chúng một cách lo lắng.
“Cầu trời phù hộ”, chân Xám meo. “Hy vọng vận động sẽ làm mình ấm lên tí chút!”
Ba con mèo chạy qua lối giữa hàng cây kim tước và ra khỏi trại. Chúng tất tả ra hõm cát. Vuốt Cọp chưa tới, vì vậy chúng lần chần dưới tán một cây thông, lông chúng dựng lên để chống lại cái lạnh.
“Cậu có sợ kiểm tra không?” Chân Lửa hỏi chân Quạ khi con mèo choai cữ nhịp tới nhịp lui bằng những bước chân gấp gáp bồn chồn. Thấp thỏm. “Không cần phải lo. Dù sao cậu cũng là lính nhỏ của Vuốt Cọp mà. Khi ông ấy báo cáo lại cho Sao Xanh, ông ấy muốn nói với bà là cậu tốt giỏi ra sao”.
“Vuốt Cọp không đời nào như thế”, chân Quạ meo, vẫn nhịp bước.
“Lạy trời, ngồi xuống coi”, chân Xám cằn nhằn. “Cứ đà này thì bồ sẽ mệt dứ đừ trước khi tụi mình bắt đầu đó!”
Đến lúc Vuốt Cọp tới, bầu trời đã thay đổi. Mây bớt trông như những mảng lông xám dày, mà giống những quả bóng trắng mềm mà các chị mèo hay dùng để lót ổ cho mèo mới sinh hơn. Trời xanh ở phía sau không xa, nhưng gió đưa mấy xốp đến, mang theo một luồng khí lạnh thấu xương.
Vuốt Cọp chào chúng thật nhanh và đi thẳng vào chi tiết bài tập. “Tim Sư Tử và ta đã dành những tuần vừa qua để dạy các trò cách săn mồi hiệu quả nhất”, ông meo. “Hôm nay các trò có cơ hội chứng tỏ cho ta thấy các trò đã học được những gì. Mỗi trò sẽ đi một tuyến đường riêng biệt và cố săn được càng nhiều mồi càng tốt. Bất cứ thứ gì các trò mang về sẽ đều được bổ sung vào kho dự trữ của trại”.
Ba lính nhỏ nhìn nhau, hồi hộp và phấn khích. Chân Lửa cảm thấy tim mình bắt đầu đập nhanh hơn trước viễn cảnh của sự thách thức.
“Chân Quạ, trò sẽ đi qua khỏi Cây Sung Dâu Lớn tới bãi đá Hang Rắn. Thế là dễ dàng cho đứa có kỹ năng tội nghiệp như trò. Trò, chân Xám”, Vuốt Cọp tiếp, “sẽ đi dọc theo dòng suối, tới đường Sấm Rền”.
“Tuyệt!” chân Xám meo. “Ướt chân rồi đây!” Cái liếc mắt của Vuốt Cọp làm nó nín bặt.
“Còn lại trò, chân Lửa. Thật tiếc là mèo bảo trợ vĩ đại của trò không có ở đây hôm nay để mục kích sự thi hành của trò. Trò sẽ đi lối xuyên qua Rừng Thông, ngang qua Bãi Cây Bị Đốn, tới khu rừng bên kia”.
Chân Lửa gật đầu, háo hức mường tượng tuyến đường trong đầu.
“Và nên nhớ”, Vuốt Cọp kết thúc, nhìn xoáy cả bọn bằng đôi mắt màu nhạt. “Ta sẽ theo dõi tất cả các trò”.
Chân Quạ là đứa đầu tiên phóng đi về phía bãi đá Hang Rắn. Vuốt Cọp rẽ đường khác đi vào rừng, để lại chân Xám và chân Lửa một mình trong hõm cát, cố đoán coi Vuốt Cọp đi đâu trước.
“Mình không biết tại sao ông ấy lại nghĩ bãi đá Hang Rắn là lộ trình dễ!” Chân Xám meo. “Nơi đó rắn lục bò lổm ngổm. Chim với chuột trốn biệt bởi vì có quá trời rắn!”
“Chân Quạ sẽ phải tiêu hết thời gian để tránh đừng bị cắn’, chân Lửa đống ý.
“Ồ, nó không sao đâu”, chân Xám meo. “Bây giờ ngay cả rắn lục cũng không đủ nhanh để chộp được chân Quạ, nó hay giật mình lắm. Đi nha. Gặp lại cậu ở đây sau. Chúc may mắn!”
Chân Xám lao lẹ về phía dòng sông. Chân Lửa dừng lại để hít không khí và phóng lên miệng hõm cát và bắt đầu nhắm đến Rừng Thông.
Thật lạ khi đi về hướng này, về phía khu vực của Hai Chân, nơi chú đã lớn lên. Cẩn trọng, chân Lửa băng qua con đường hẹp vào rừng thông. Chú nhìn qua những hàng cây thẳng tắp, qua mặt đất rừng bằng phẳng, chú ý dò tìm hình thù và mùi của con mồi.
Một chuyển động đập vào mắt chú. Đó là một con chuột, bò lúp xúp qua thảm lá kim. Nhớ lại bài học đầu tiên, chân Lửa thụp xuống tư thế rình mồi, dồn trọng lực vào hông, chân tay nhẹ bẫng trên mặt đất. Kỹ thuật này có tác dụng hoàn hảo. Con chuột không hề hay biết chân Lửa cho đến khi chú thực hiện cú vồ cuối cùng. Chú bắt nó bằng một tay và giết gọn. Rồi chú chôn nó, để sẽ thu lại trong chuyến quay về.
Chân Lửa đi sâu hơn vào Rừng Thông. Mặt đất bị xẻ rãnh sâu hoắm bởi con quái vật khổng lồ cưa cây của Hai Chân, miệng chú há hộc ra. Tạm thời lúc này mùi cay xè của con quái vật đó vẫn chưa chạm tới không khí ở đây.
Chân Lửa lần theo dấu của những đường xẻ sâu, nhảy qua những rảnh nứt. Chúng ngập nước mưa một nửa, khiến cho chú cảm thấy khát nước. Chú nóng lòng muốn dừng lại và tợp vào hớp, nhưng còn ngại ngần. Một cú liếm thứ nước rảnh bùn đó có thể khiến chú phải nếm vị gớm ghiếc của con quái vật nhiều ngày liền.
Chú quyến định chờ. Có lẽ sẽ có một vũng nước mưa ở bên kia Rừng Thông. Chú bươn bả qua những thân cây, băng qua con đường của Hai Chân ở bìa rừng đằng kia.
Chú trở lại giữa tầng cây thấy dày đặc của khu rừng sồi. Chú đi tiếp cho tới khi thấy một vũng nước. Chú dừng lại và liếm thỏa thuê những ngụm nước trong lành. Lông chân lửa bỗng nhói lên với sự nhận thức nữa. Chú nhận ra những âm thanh và mùi quen thuộc mà ngày xưa chú cảm nhận được từ nơi quan sát cũ của chú ở cọc thư hàng rào, và biết ngay lập tức mình đang ở đâu. Đây là mảng rừng bao quanh Khu nhà của Hai Chân. Chắc chắn lúc này chú đang ở rất gần nhà cũ của mình.
Ở phía trước, chân Lửa có thể ngửi thấy mùi Hai Chân và nghe giọng nói của họ, to và khàn khàn như tiếng quạ. Đó là một nhóm thanh niên Hai Chân đang chơi trong rừng. Chân Lửa hụp người xuống và hé mắt nhìn qua bụi dương xỉ. Âm thanh đủ xa để an toàn. Chú đổi hướng, tránh chỗ ồn ào và bảo đảm mính không bị nhìn thấy.
Chân Lửa cảnh giác và cẩn thận, nhưng không phải chỉ để coi chừng Hai Chân – Vuốt Cọp có thể ở đâu đó gần đây. Chú nghĩ mình nghe thấy tiếng một cành cây gãy trong bụi rậm đằng sau. Chú hít không khí, nhưng không thấy mùi gì mới. Liệu chú có đang bị theo dõi vào lúc này? Chú tự hỏi.
Chợt, ở một khóe mắt, chân Lửa cảm thấy sự chuyện động. Ban đầu, chú nghĩ đó là bộ lông nâu đậm của Vuốt Cọp, nhưng không phải là mèo bộ tộc Sấm. Chân Lửa cảm thấy lông mình dựng đứng lên theo bản năng của những chiến binh bộ tộc. Chú sẽ cần phải đuổi kẻ đột nhập ra khỏi lãnh địa của bột tộc Sấm!
Chân Lửa nhìn sinh vật đó di chuyển qua bụi cây thấp. Chú có thể thấy rõ hình thù của nó khi nó lướt qua bụi dương xỉ. Chân Lửa chờ nó thơ thẩn lại gần hơn. Chú thụp thấp xuống hơn, đuôi ve vẩy tới lui theo nhịp điệu chậm, Khi con mèo trắng đen tới gần, chân Lửa lúc lắc hông qua hai bên để chuẩn bị vồ. Thêm một nhịp tim nữa, rồi chú phóng tới.
Con mèo trắng đen nhảy lên không, khiếp vía, và chạy khỏi qua hàng cây. Chân Lửa đuổi theo.
Nó là mèo kiểng! Chú nghĩ trong khi đuổi qua bụi cây, ngửi thấy mùi sợ hãi của nó. Trong lãnh địa của ta! Chú nhanh chóng áp sát con vật đang chạy trốn. Nó kìm cái đầu đang chúc xuống của nó lại, chuẩn bị leo qua một thân cay ngã rộng đầy rêu. Với màu sôi rống trong tai, chân Lửa lao chụp lên lưng con vật bằng một cú gọn hơ.
Chân Lửa có thể cảm thấy con mèo quẫy đạp bên dưới mình khi tất cả móng vuốt của chú tóm chặt nó. Con mèo thốt ra một tiếng ngao tuyệt vọng và kinh hoàng.
Chân Lửa nới lỏng móng vuốt và lùi lại. Con mèo trắng đen khúm núm dưới chân thân cây ngã, run rẩy, và nhìn lên chú. Chân Lửa hỉnh mũi lên, cảm thấy bực mình trước sự đầu hàng quá dễ dàng của kẻ xâm nhập. Cái con mèo nhà ú nu, mềm èo này, mắt trong xoe, mặt choắt, nom rất khác với những con mèo rắn chắc, mặt to mà bây giờ chân Lửa sống chung với. Và tuy nhiên có cái gì đó quen quen ở hắn ta.
Chân Lửa trố mắt nhìn kỹ hơn. Chú hít hà, ngửi kỹ mùi của con mèo kia. Mình không nhận ra cái mùi này, chú nghĩ, sục sạo trông ký ức của mình.
Rồi bỗng lóe lên trong chú.
“Vết Ố!” chú meo to.
“Sa-sao bạn bi-biết t-tên tôi?” Vết Ố lắp bắp, vẫn khuỵu mọp xuống.
“Là mình đây!” chân Lửa meo.
Con mèo nhà bối rối.
“Tụi mình là mèo con lớn lên với nhau. Mình sống trong khu vườn kế bên nhà bồ!” chân Lửa nói rõ.
“Gỉ Sẳt?” Vết Ố meo lên, không tin nổi. “Bồ đấy à? Bồ có tìm lại được những con mèo hoang ấy không? Hay bồ đã sống với chủ nhà mới? Chắc chắn thế nếu bồ vẫn còn sống!”
“Bây giờ mình được gọi là chân Lửa”, chân Lửa meo. Chú thả lỏng vai và để cho lông xẹp sát xuống bộ da cam mượt mà của mình.
Vết Ố cũng thoải mái trở lại. Tai nó vểnh lên “chân Lửa?” nó thích chí la to. “Ôi, chân Lửa, cứ như là chủ nhà mới không cho bồ ăn đủ ấy! Bồ đâu có gầy nhom gầy nhem như thế này trong lần cuối cùng tụi mình gặp nhau!”
“Mình không cần Hai Chân cho mình ăn”, chân Lửa đáp. “Mình có nguyên cả một khu rừng thực phẩm để ăn”.
“Hai Chân?”
“Chủ nhà í mà. Đó là cách những bộ tộc gọi họ?”
Vết Ố nhìn hoang mang một tích tắc; rồi sự hồ hởi của nó chuyển biến thành một sự ngạc nhiên hoàn toàn. “Ý bồ nói là bồ đang sống với những con mèo hoang thật à?”
“Ừ! Chân Lửa dừng lời. “Bồ biết không, bồ có mùi…. Khác lắm. Không quen”.
“Không quen á?” Vết Ố nói vang. “Mình nghĩ bây giờ bồ đã quen với mùi của những con mèo hoang rồi”.
Chân Lửa lắc đầu, như thể cho tỉnh táo tâm trí. “Nhưng tụi mình lớn lên chung với nhau. Mình biết mùi của bồ hệt như biết mùi của mẹ mình vậy”. Rồi chân Lửa nhớ ra. Vết Ố đã qua sáu mùa trăng. Chả trách trông nó mềm và mập quá, lại có mùi lạ nữa. “Bồ đã trở thành Kẻ Bị Cắt rồi!” chú thở hổn hển. “Ý mình là bồ đã đi thú y!”
Vết Ố nhún cái vai đen béo tròn của mình. “Thì sao?” nó meo.
Chân Lửa im re. Vậy là Sao Xanh nói đúng.
“Này kể nghe coi, cuộc sống hoang dã thế nào?” Vết Ố hỏi. “Có tốt như bồ nghĩ hay không?”
Chân Lửa nghĩ một lát: về đêm qua, ngủ trong cái hang ướt nhẹp. Chú nghĩ về mật chuột và việc dọn phân cho Nanh Vàng và về việc cố cùng làm hài lòng cả Tim Sư Tử lẫn Vuốt Cọp trong những buối huấn luyện. Chú nhớ sự cười cợt mình phải chịu đựng về dòng máu mèo kiểng của mình. Rồi chú nhớ cảm giác thích mê người khi lần đầu tiên bắt được mồi, rồi đuổi theo con sóc khắp khu rừng, và về những buổi tối ấm áp bên dưới những vì sao, chia lưỡi với bạn bè.
“Mình biết bây giờ mình là ai”, chú meo đơn giản.
Vết Ố nghiêng đầu qua một bên là lõ mắt nhìn chân Lửa, rõ ràng là không hiểu. “Mình đi về nhà đây”, nó meo. “Sắp đến giờ ăn rồi”.
“Cẩn thận nha, Vết Ố”, chân Lửa chồm tới và liếm bạn mình một cái yêu mến vào giữa hai tai. Vết Ố dúi mõm đáp quanh dáo dấc và nhảy phóc lên thân cây gãy. “Tạm biệt, Gỉ Sắt”, nó meo. “Minhg sẽ nói với tụi ở nhà là bồ vẫn mạnh giỏi”.
“Tạm biệt, Vết ố”, chân Lửa meo. “Ăn ngon miệng nhé!”
Chú nhìn theo cái đầu đuôi trắng của Vết Ố biến mất khỏi rìa cây. Ở đằng xa chú có thể nghe tiếng lắc thức ăn khô kêu lạch cạch và giọng của Hai Chân gọi.
Chân Lửa quay lại, đuổi nhổng cao, và bắt đầu trở về nhà của chính chú, vừa đi vừa hít không khí. Mình sẽ tìm một hay hai con chim sẻ ở đây, chú quyết định. Sau đó mình sẽ bắt thêm cái gì đó nữa trên đường trở về rừng thông. Chú cảm thấy tràn trề năng lượn sau cuộc tái ngộ Vết Ố và nhận ra mình may mắn biết chừng nào khi sống trong bộ tộc.
Chú nhìn lên những cành cây phía trên mình và bắt đầu bước lặng lẽ qua mặt đất rừng, mọi giác quan đều căng lên. Bây giờ chú cần tạo ấn tượng với Sao Xanh và Vuốt Cọp. Và ngày hôm nay sẽ hoàn hảo đây.