Vào trong hoang dã

Chương 12

Chân Lửa nhìn xuống từ trên đỉnh dốc phủ đầy bụi cây. Chân Xám và chân Quạ dùn mình bên cạnh chú. Kế bên bọn chúng, đoàn mèo già, mèo cái, và chiến binh của bộ tộc Sấm đang đứng đợi trong bụi cây thấp, chờ Sao Xanh ra hiêu lệnh.

 

Chân Lửa chưa trở lại nơi này kể từ chuyến đi đầu tiên của chú cùng với Tim Sư Tử và Vuốt Cọp. Sườn dốc giờ đây trông khác đi nhiều. Màu xanh trù phú của rừng đã bị tẩy trẳng bởi ánh trăng tròn lạnh lẽo, và  lá trên cành sáng lên màu bạc. Ở chân con dốc này, những cây sồi cao to đứng sừng sững, đánh dấu góc lãnh địa của từng bộ tộc giao với lãnh địa của ba tộ tộc kia.

 

Không khí đặc mùi hầm hập của những con mèo từ các bộ tộc khác. Chân Lửa nhìn thấy họ, vào trảng trống rợp cỏ nằm giữa bốn cây sồi. Ở ngay trung tâm của trảng trống có một tảng đá to, lởm chởm mọc thẳng lên từ mặt đất rừng thông trông tựa như một chiếc răng gãy.

 

“Nhìn tất cả mèo dưới kia kìa!” chân Quạ thít lên trong hơi thở.

 

“Sao Xoắn kìa!” chân Xám rít lại. “Tộc trưởng bộ tộc Sông”.

 

“Đâu?” chân Lửa meo, nôn nóng huých chân Xám.

 

“Ông mèo mướp nhạt, kế bên Tảng Đá Lớn đó”.

 

Chân Lửa nhìn theo cái hất đầu của chân Xám và thấy một ông mèo to đùng, thậm chí còn to lớn hơn cả Tim Sư Tử nữa, ông đang ngồi ở giữa trảng trống. Bộ lông vằn vện của ông ta ánh lên nhàn nhạt dưới trăng. Thậm chí từ khoảng xa như thế này mà gương mặt già nua của ông ta vẫn hằn lên những dấu hiệu của một cuộc sống khắt nghiệt, và miệng của ông ta trông như xoắn vặn lại, tựa hồ như nó đã từng  bị rách và được vá một cách vụng về.

 

“Ê!” chân Xám meo. “Cậu có thấy chân Cát phun phì phì khi mình bảo mình hy vọng cô nàng có một buổi tối tốt lành ở nhà không?”

 

“Thấy chứ!” chân Lửa rừ.

 

Chân Quạ xen vào giữa chúng bằng một tiếng ngao tắc nghẹn. “Kìa! Sao Gãy – tộc trưởng bộ tộc Bóng Tối”, nó rít lên.

 

Chân Lửa nhìn xuống gã mèo mướp màu nâu đậm. Có bộ lông của gã dài bất thường và khuôn mạt gã rộng và dẹp. Có một sự bất động trong cái cách hắn ngồi ngó ra xung quanh khiến cho lông của chân Lửa dừng dựng lên khó chịu.

 

“Trông lão kinh khủng quá”, chân Lửa lầm bầm.

 

“Ừ”, chân Xám tán thành. “Lão vốn khét tiếng trong số tất cả các bộ tộc là không thể kiên nhẫn chịu đựng kẻ mà lão cho là ngu xuẩn. Và lão mới làm tộc trưởng chưa lâu – chừng bốn mùa trăng kể từ khi cha lão, Sao Nứt, chết”.

 

“Tộc trưởng của bộ tộc Gió trông thế nào nhỉ?” chân Lửa hỏi.

 

“Sao Cao hả? Mình chưa bao giờ gặp ông ta, nhưng mình biết là ông ta màu đen trắng, có cái đuôi rất dài”. Chân Xám trả lời.

 

“Giờ cậu có thấy ông ta không?” chân Quạ hỏi.

 

Chân Xám nhìn xuống, tìm kiếm trong đám đông những con mèo bên dưới. “Không”.

 

“Cậu có thấy mèo  bộ tộc Gió nào không?” chân Lửa hỏi.

 

Chân Xám lắc đầu: “Không”.

 

Tiếng meo của Tim Sư Tử vang khẽ bên tai chúng. “Có thể đoàn mèo bộ tộc Gió đến trễ”.

 

“Nhưng ngộ nhỡ họ không đến thì sao?” chân Xám meo.

 

“Suỵt! Chúng ta phải kiên nhẫn. Đây là thời điểm khó khăn. Nào, yên lặng. Sao Xanh sắp ra tín hiệu đi ngay thôi”. Tim Sư Tử nhỏ nhẹ meo.

 

Ông vừa nói xong thì Sao Xanh đứng dậy, và, đuôi bà dựng cao lên, vẩy qua vẩy lại. Tim của chân Lửa dường như lỡ mất một nhịp khi đoàn mèo bộ tộc Sấm đồng loạt đứng dậy và lao sàn sạt qua các bụi cây, xuống dưới nơi tụ họp. Chú phóng sát theo họ, cảm thấy gió ù ù trong tai và chân chú nảy tưng tưng đầy háo hức.

 

Những con mèo bộ tộc Sám tự động dừng lại ngay sau bìa trảng trống, phía ngoài ranh giới của những cây sồi. Sao Xanh hít không khí. Rồi bà gật đầu và đội quân tiến thảng vào trong trảng trống.

 

Chân Lửa cảm thấy gai người. Nhìn gần, trông những con mèo khác thậm chí còn ấn tượng hơn nhiều, đang quần tụ bên Tảng Đá Lớn. Một chiến binh to lớn màu trắng đi ngang qua. Chân Lửa và chân Quạ dòm ông ta một cách kinh sợ.

 

“Coi móng vuốt của ông ta kìa!” chân Quạ xì xầm.

 

Chân Lửa nhìn xuống và nhận thấy những bàn chân khổng lồ của ông chiến binh vĩ đại tuyền một màu đen.

 

“Đó chắc hẳn là Bàn Chân Đen”, chân Xám meo. “Thủ lĩnh mới của bộ tộc Bóng Tối”.

 

Bàn Chân Đen sải bước tới chỗ Sao Gãy và ngồi xuống bên cạnh ông ta. Tộc trưởng bộ tộc Bóng Tối đón nhận sự hiện diện của mèo trợ thủ bằng một cái giật tai, nhưng không nói gì.

 

“Chừng nào cuộc họp bắt đầu à?” chân Quạ hỏi Bão Trắng.

 

“Kiên nhẫn coi, chân Quạ”, ông đáp. “Đêm nay trời rất trong, vì vậy chúng ta có rất nhiều thời  gian”.

 

Tim Sư Tử khom xuống và nói thêm, “Những chiến binh chúng ta thích dành thời gianđể khoe khoang chiến tích của mình, trong khi mèo già trao đổi về những ngày xa xưa trước khi Hai Chân đến đây”. Cả ba lính nhỏ ngước nhìn ông và thấy ria mép của ông nhúc nhích một cách tinh quái.

 

Đuôi Đốm Xám, Độc Nhãn, và Tai Nhỏ hướng thẳng đến một nhóm mèo già đang tụ tập dưới gốc một trong những cây sồi. Bão Trắng và Tim Sư Tử nhập vào hai chiến binh khác mà chân Lửa không hề biết. Chú hít không khí và nhận ra mùi của họ là của bộ tộc Sông.

 

Tiếng của Sao Xanh vang lên phía sau ba lính nhỏ. “Đừng lãng phí chút thời gian nào trong đêm nay”, bà dặn dò. “Đây là cơ hội tốt để gặp kẻ thù của các trò. Hãy lắng nghe họ - ghi nhớ diện mạo của họ làm sao, thái độ và cách cư xử của họ như thế nào. Có rất nhiêu thứ được rút ra từ những cuộc tụ họp này”.

 

“Và nói ít thôi”, Vuốt Cọp cảnh báo. “Đừng nói điều gì khả dĩ có thể được sử dụng  để chống lại chúng ta vào lúc trăng khuyết”.

 

“Đừng lo, chúng con không nói gì đâu!” chân Lửa hấp tấp hứa, nhìn vào mắt Vuốt Cọp. Cai cảm giác Vuốt Cọp không tin vào lòng trung thành của chú vẫn cứ vương vất trong chú.

 

Hai chiến binh gật đầu và bước đi, còn các lính nhỏ ở lại một mình. Chúng nhìn nhau.

 

“Tụi mình làm gì bây giờ?” chân Lửa hỏi.

 

“Làm như được bảo”. Chân Quạ trả lời. “Hãy lắng nghe”

 

“Và đừng nói quá nhiều”, chân Xám thêm.

 

Chân Lửa gật đầu một cách trang trọng. “Để mình xem Vuốt Cọp đi đâu”, chú meo.

 

“Còn mình thì đi tìm Tim Sư Tử”, chân Xám nói. “Đi không, chân Quạ?”

 

“Không, cảm ơn”, chân Quạ đáp. “Mình đi tìm mấy lính nhỏ khác”.

 

“Ừ, tụi mình gặp lại sau”, chân Lửa meo, đoạn chạy về hướng mà Vuốt Cọp vừa đi.

 

Chú dễ dàng ngửi thấy mùi của Vuốt Cọp, và tìm thấy ông ta đàng ngồi ở giữa một nhóm chiến binh to lớn, đằng sau Tảng Đá Lớn. Vuốt Cọp đang nói.

 

Đó là câu chuyện chân Lửa đã nghe nhiều lần ở trại. Vuốt Cọp đang mô tả lại cuộc chiến chống lại đoàn thợ săn bộ tộc Sông gần đây của ông ta. “Tôi chống chọi như một mèo bộ tộc Sư Tử. Ba chiến binh cố giữ chặt tôi nhưng tôi hất tung chúng ta. Tôi đã chiến đấu cho đến lúc hai tệ bị đo ván và tên còn lại chạy té vào rừng giống như mèo con khóc tìm mẹ nó”.

 

Lần này Vuốt Cọp không đề cập đến việc giết Tim Cây Sồi để trả thù cho cái chết của Đuôi Đỏ. Có thể như thế ông ta sẽ không xúc phạm đến những chiến binh bộ tộc Sông, chân Lửa kết luận.

 

Chân Lửa lễ phép lắng nghe cho đến hồi kết của câu chuyện, nhưng một mùi quen thuộc khiến chú mất tập trung. Ngay khi Vuốt Cọp vừa dứt lời, chân Lửa liền quay đầu và lỉnh đi về phía mùi hương ngọt ngào, tỏa ra từ một nhóm mèo gần đó.

 

Chú thấy chân Xám ngồi trong đám mèo này, nhưng không phải nó đi theo mùi hương tới đây. Ngồi đối diện với chân Xám giữa hai chàng mèo bộ tộc Sông, là Lá Đốm. Chân Lửa rụt rè liếc nhìn cô và đền ngồi kế bên bạn.

 

“Vẫ không có mùi của bộ tộc Gió”, chú meo với chân Xám.

 

“Cuộc họp chưa bắt đầu, có lẽ họ sắp đến rồi”, bạn chú đáp. “Nhìn kìa, đó là Mũi Ướt. Hình như là mèo lang y mới của bộ tộc Bóng Tối”. Nó gật đầu về phía anh mèo nhỏ màu xám trắng ở giữa nhóm.

 

“Mình biết tại sao lại gọi hắn là Mũi Ướt rồi”, chân Lửa nhận xét. Chóp mũi của anh lang mèo này luôn ướt rượt và đóng vảy ở quanh gờ mũi.

 

“Ừm”, chân Xám trả lời bằng một tiếng ngao khinh thường. “Mình không hiểu nỗi tại sao họ lại chỉ định anh ta làm mèo lang y trong khi anh ta không thể tự chữa khỏi bệnh cảm lạnh cho mình!”

 

Mũi Ướt đang nói với các mèo khác về một loại thảo dược mà những mèo lang y ngày xưa thường dùng để chữa trị bệnh ho cho mèo con. “Kể từ khi Hai Chân đến và vùi lấy nơi này bằng đất cứng và những loài hoa lạ”, anh ta phàn nàn bằng giọng the thé “thì loại thảo dược đó đã biến mất, và mèo con chết một cách vô ích vì thời tiết lạnh”.

 

Nhòm mèo tụ tập xung quanh anh ta ngao lên bất bình.

 

“Chuyện đó thì hẳn đã không bao giờ xảy ra vào thời của những bộ tộc mèo vĩ đại” một chị mèo đen của bộ tộc Sông cất tiếng.

 

“Phải đấy”, một anh mèo mướp bạc tán thành. “Những mèo vĩ đại hẳn sẽ tiêu diệt bất cứ Hai Chân nào dám xâm nhập vào lãnh địa của họ. Nếu bộ tộc Cọp vẫn còn đi lang thang trong khu rừng này, thì bọn Hai Chân đã không thể xây dựng đến tận đây, trên đất của chúng ta”.

 

Rồi chân Lửa nghe thấy giọng meo nhỏ nhẹ của Lá Đốm. “Nếu bộ tộc Cọp còn đi lại trong các khu rừng này, thì chúng ta cũng không thể thiếp lập lãnh địa của chúng ta ở đây được”.

 

“Bộ tộc Cọp là gì?” một giọng nhỏ meo bên cạnh chúng. Chân Lửa để ý thấy một lính nhỏ mèo mướp từ một trong số các bộ tộc khác ngồi kế bên chú.

 

“Bộ tộc Cọp là một trong những bộ tộc mèo vĩ đại đã từng sống lang bạt trong khu rừng này”, chân Xám khẽ giải thích. “Bộ tộc Cọp gồm những mèo sống về đêm, to như ngựa, có những vằn đen tuyền. Rồi còn có bộ tộc Sư Tử, họ là…” chân Xám ngắc ngứ, nhíu mày cố nhớ lại.

 

“Ô! Tôi từng nghe nói về họ rồi”, chú lính nhỏ mèo mướp meo. “Họ cũng to bằng bộ tộc Cọp, lông vàng và có bờm vàng rực giống nhu những tia nắng mặt trời”.

 

Chân Xám gật đầu. “Ngoài ra còn có bộ tộc khác nữa. Bộ tộc Đốm hay gì gì đó…”

 

“Ta đoán các trò đang nghĩ về bộ tộc Báo Đóm, chàng chân Xám trẻ tuôi ạ”, một giọng meo lên từ phía sau bọn chúng.

 

“Tim Sư Tử!” chân Xám chào đón mèo bảo trợ của mình bằng một cái cọ mũi trìu mến.

 

Tim Sư Tử lắc đầu tỏ vẻ thất vọng. “Lớp trẻ các trò không bieté về lịch sử của mình sao? Bộ tộc Báo Đốm là những mèo nhanh nhẹn nhất, to lớn và vàng óng, có điểm những chấm đen. Các trò phải cảm ơn bộ tộc Báo Đốm vì tốc độ và kỹ năng săn mồi mà các trò có ngày nay”.

 

“Cảm ơn họ? Tại sao?” tên mèo mướp hỏi.

 

Tim Sư Tử nhìn lom khom xuống anh chàng lính nhỏ và trả lời. “Có dấu vết của tất cả những loài mèo vĩ đại còn lưu lại trong mỗi mèo ngày nay. Chúng ta sẽ không thể là những thợ săn cừ khôi nếu không có tổ tiên bộ tộc Cọp của chúng ta, và tình yêu hơi ấm mặt trời của chúng ta là thừa hưởng từ bộ tộc Sư Tử”. Ông ngừng lời. “Cậu là lính nhỏ của bộ tộc Bóng Tối phải không? Cậu được mấy mùa trăng rồi?”

 

Thằng mèo mướp lúng túng nhìn xuống đất. “Sá-sáu mùa trăng”, nó lắp bắp, không nhìn vào mắt Tim Sư Tử.

 

“Hơi nhỏ con so với sáu mùa trăng tuổi”, Tim Sư Tử càm ràm. Giọng ông dịu dàng, nhưng ánh mắt ông rất nghiêm nghị dò xét.

 

“Mẹ tôi cũng nhỏ con”, thằng mèo mướp trả lời một cách bối rối. Nó cúi đầu và lùi ra xa, rồi biến mất vào đám đông mèo với một cú giật chiếc đuôi màu nâu nhạt của nó.

 

Tim Sư Tử quay sang chân Lửa và chân Xám. “Hừm, cậu ra nhỏ con, nhưng ít nhất thì cậu ta ham học hỏi. Phải chi hai trò quan tâm chú ý nhiều như thế đến những chuyện mà những mèo già kể!”

 

“Xin lỗi, thưa Tim Sư Tử”, chân Lửa và chân Xám meo, trao nhau ánh nhìn nghi ngại.

 

Tim Sư Tử rừ rừ một cách hiền hậu. “Thôi, đi đi, cả hai trò! Lần tới ta hy vọng Sao Xanh quyết định mang theo những lính nhỏ biết trân trọng những gì mình nghe”. Rồi, gừ một tiếng đãng lơ, ông đuổi bọn chúng ta khỏi đám đông.

 

“Đi”, chân Xám rừ khi bọn chúng phóng đi khỏi. “Ra xem coi chân Quạ đang ở đâu”.

 

Chân Quạ đang ở giữa vòng một bầy lính nhỏ, đang hý hét chộn rộn đòi nó kể cho chúng nghe về trận chiến với bộ tộc Sông.

 

“Kể đi chân Quạ, kể cho chúng tôi nghe chuyện gì đã xảy ra!” một cô mèo trắng đen xinh đẹp nói to.

 

Chân Quạ mắc cỡ xê dịch chân trên mặt đất và lắc đầu.

 

“Đi mà, chân Quạ!” một tên mèo khac kèo nàu.

 

Chân Quạ nhìn quanh và thấy chân Lửa và chân Xám ở ngoài rìa đám đông. Chân Lửa gật đầu khích lệ. Chân Quạ giật đuôi đồng ý và bắt đầu kể câu chuyện của nó.

 

Mới đầu nó kể hơi lộn xộn, nhưng tiếp theo, tiếng run run đã biến mất khỏi giọng kể của nó và khán thính giả chồm tới, xoe tròn mắt lắng nghe.

 

“Lông bay mù trời. Máu bắn tung tóe lên lá của bụi mâm xôi, màu đỏ tươi in trên nền xanh lá cây. Tôi vừa quần nhau với một chiến binh khổng lồ và buộc hắn phải chạy ré vào bụi cây xong thì mặt đất rung chuyển, và tôi nghe tiếng một chiến binh gào thét. Đó là Tim Cây Sồi! Đuôi Đỏ phóng vụt qua tôi, miệng ông rõ màu ròng ròng và lông của ông rách tướp. “Tim Cây Sồi chết rồi!” ông hét lớn. Đoạn, ông bay nhanh tới giúp Vuốt Cọp đang chiến đấu với một chiến binh khác.”

 

“Ai mà ngờ chân Quạ lại là mèo kể chuyện tài tình như vậy”, chân Xám nói thầm với chân Lửa, tỏ ra rất ấn tượng.

 

Nhưng chân Lửa đang nghĩ đến chuyện khác. Chân Quạ vừa nói gì vậy? Rằng Đuôi Đỏ đã giết Tim Cây Sồi? Nhưng theo Vuốt Cọp thì, Tim Cây Sồi đã giết chết Đuôi Đỏ và ông ta, Vuốt Cọp, đã giết chết Tim Cây Sồi để trả thù.

 

“Nếu Đuôi Đỏ giết Tim Cây Sồi, vậy thì ai đã giết Đuôi Đỏ?” chân Lửa rù rì với chân Xám.

“Ai làm gì?” chân Xám lặp lại bâng quơ. Nó chỉ hơi hơi lắng nghe chân Lửa.

 

Chân Lửa lắc đầu cho tỉnh táo. Chắc là chân Quạ lầm rồi, chú nghĩ. Chắc ý nó nói là Vuốt Cọp.

 

Chân Quạ đang kể đến đoạn kết của câu chuyện. “Cuối cùng Đuôi Đỏ nắm đuôi của tên mèo đang gầm rú lôi ra khỏi Vuốt Cọp và bằng toàn bộ sức mạnh của bộ tộc Cọp, ông lẳng hắn vào bụi cây”.

 

Chợt một bóng mèo di chuyển đập vào mắt chân Lửa. Chú liếc quanh và thấy Vuốt Cọp đứng cách đó không xa. Ông chiến binh đang nhìn chân Quạ bằng một ánh mắt sắc như dao. Không nhận ra sự có mặt của mèo bảo trợ mình, chân Quạ vẫn tiếp tục trả lời hết câu hỏi này đến câu hỏi khác của những thính giả cuống nhiệt.

 

“Những lời hấp hối của Tim Cây Sồi là gì?”

 

“Có thật là Tim Cây Sồi chưa hề thua trân nào trước đó không?”

 

Chân Quạ trả lời dứt khoát, giọng cất cao và rõ ràng, ánh mắt long lanh. Nhưng khi chân Lửa liếc lại Vuốt Cọp, chú bỗng thấy một thoáng sợ hãi và rồi cuồng giận vụt qua mặt của ông chiến binh. Rõ ràng Vuốt Cọp không thích câu chuyện của chân Quạ chút nào.

 

Chân Lửa định nói gì đó với chân Xám, thì đúng lúc đó, một tiếng ngao lớn ra hiệu cho tất cả mèo im lặng. Chân Lửa không thể không nhẹ cả người khi cuống cùng chân Quạ cũng im, và Vuốt Cọp quay đi.

 

Chân Lửa ngước lên xem tiếng ngao phát ra từ đâu. Ba con mèo ngồi sừng sững trên nóc Tảng Đá Lớn, in hình trên nền trời ngập ánh trăng. Họ là Sao Xanh, Sao Gãy và Sao Xoắn.

 

Tộc trưởng các bộ tộc sắp bắt đầu cuộc họp. Nhưng tộc trưởng của bộ tộc Gió đâu?

 

“Chắc chắn họ sẽ không bắt đầu cuộc họp nếu không có Sao Cao?” chân Lửa rít lầm bầm trong cổ họng.

 

“Mình không biết”, chân Xám khẽ trả lời.

 

“Đằng ấy không để ý sao? Không một bóng mèo bộ tộc Gió nào ở đây”, một lính nhỏ bộ tộc Sông thì thầm ở phía bên kia của chân Lửa.

 

Chân Lửa đoán là cuộc đàm thoại tươn tự đang diễn ra xung quanh mình. Khi các con mèo khác tập trung bên dưới Tảng Đá Lớn, một làn sóng lầm bầm bức bối trong cổ họng họ.

 

“Chúng ta không thể bắt đầu dược”, một tiếng ngao lấn át tiếng ồn ào. “Những đại diện của bộ tộc Gió đâu? Chúng ta phải đợi đến lúc tất cả các bộ tộc đều có mặt”.

 

Trên đỉnh tảng đá, Sao Xanh bước tới trước. Bộ lông xám của bà rực lên gần như trắng dưới ánh trăn. “Hỡi tất cả mèo của các bộ tộc, xin chào đón các vị”, bà meo rành rọt. “Đúng là bộ tộc Gió chưa hiện diện ở đây, nhưng Sao gãy có điều muốn nói”.

 

Sao Gãy bước nhẹ ru ra phía trước để đựng bên cạnh Sao Xanh. Hắn quan sát đám đông trong giây lát, đôi mắt màu cam cháy rừng rực. Sau đó hắn hút một hơi thật sâu và bắt đầu. “Hỡi các vị, đêm nay, ta sẽ nói với các vị về những nhu cầu của bộ tộc Bóng Tối…”

 

Nhưng hắn bị chặn ngang bởi những lời xì xào mất kiên nhẫn từ phía dưới.

 

“Sao Cao đâu?” một tiếng thét.

 

“Các chiến binh của bộ tộc Gió ở đâu?” một tiếng ngao khác.

 

Sao Gãy đứng thẳng lên hết cỡ và liên tục vụt đuôi từ bên này sang bên kia. “Với tư cách là tộc trưởng bộ tộc bóng Tối, ta có quyền nói với các vị ở đây!” hắn ngao lên bằng giọng hết sức hung hăng. Đám đôgn lẹt đẹt trở về im lặng, chẳng dễ dàng gì. Xung quanh chú, chân Lửa có thể ngửi thấy mùi sợ hãi kinh tởm.

 

Sao gãy ngao  lần nữa. “Tất cả chúng ta đều biết về thời khó khăn của mùi lá trụi, và mùa lá non đến muộn, đã để lại cho chúng ta rất ít mồi trên vùng đất săn của chúng ta. Nhưng chúng ta cũng biết rằng bộ tộc Gió, bộc tộc Sông, và bộ tộc Sấm đã mất nhièu mèo con trong thời tiết giá lạnh kéo dài trong mùa này. Bộ tộc Bóng Tối đã không mất mèo con. Chúng tôi vốn đã dạn dày với gió bấc lạnh lẽo. Mèo con của chúng tôi khỏe hơn mèo con của các vị từ lúc chúng mới lọt lòng. Và vì vây, chúng tôi nhận thấy mình có nhiều miệng ăn phải nuôi hơn, nhưng lại có quá ít mồi để nuôi chúng”.

 

Đám đông, vẫn yên lặng, bức xúc lắng nghe.

 

“Những nhu cầu của bộ tộc Bóng Tối rất đơn giản. Để tồn tại, chúng tôi phải mở rộng lãnh địa đi săn của mình. Chính vì thế, ta đề nghị các vị cho những chiến binh bộ tộc Bóng Tối săn mồi trên lãnh địa của các vị”.

 

Một tiếng gầm nghẹn ứ, sửng sốt dậy lên trong đám đông.

 

“Chia sẻ vùng đi săn ư?” tiếng thét bị xúc phạm của Vuốt Cọp vang lên.

 

“Điều đó chưa từng xảy ra!” một bà mèo nhị thể của bộ tộc Sông gào to. “Các bộ tộc chưa từng chia sẻ quyền săn mồi bao giờ!”

 

“Lẽ nào bộ tộc Bóng Tối bị trừng phạt vì mèo con của chúng tôi sinh sôi nảy nở?” Sao gãy ngao từ trên Tảng Đá Lớn. “Không lẽ các vị muốn chúng tôi nhìn con em mình chết đói? Các vị phải chia sẻ những gì các vị có với chúng tôi”.

 

Phải!” Tai Nhỏ giận dữ phụt ra từ cuối đám đông.

 

“Phải” Sao Gãy lặp lại. “Bộ tộc Gió đã không hiểu điều này. Cuối cùng, chúng tôi buộc phải đuổi họ ra khỏi lãnh địa của họ”.

 

Tiếng gầm điên cuồng bùng lên từ phía đám đông, nhưng tiếng gào của Sao Gãy át tiếng họ: “Và nếu cần, chúng tôi sẽ đuổi hết các vị ra khỏi đất săn của các vị để nuôi sống bọn trẻ đói ăn của chúng tôi”.

 

Bầu thinh lặng rớt phịch xuống. Từ đầu bên kia trảng trống, chân Lửa nghe thấy tiếng một lính nhỏ bộ tộc Sông lầu bầu điều gì đó, nhưng nó liền bị một mèo già suỵt im ngay.

 

Hài lòng vì đã thu hút được sự chú ý của tất cả mèo, Sao Gãy tiếp. “Mỗi năm, bọn Hai Chân mỗi tàn phá thêm lãnh thổ của chúng ta. Nếu tất cả các bộ tộc muốn tồn tại, thì ít nhất phải có một bộ tộc mạnh. Bộ tộc Bóng Tối đã phát triển trong khi tất cả các vị mải đánh nhau. Rồi chắc chắn sẽ đến lúc các vị cần đến chúng tôi để bảo về các vị”.

 

“Ngài nghi ngờ sức mạnh của chúng tôi ư?” Vuốt Cọp nghiến răng. Đôi mắt nhạt của ông nhìn trừng trừng vào tộc trưởng bộ tộc Bóng Tối, đầy hung hãn, đôi vai lực lưỡng của ông rung lên từng chặp.

 

“Ta không yêu cầu câu trả lời ngay của các vị”. Sao gãy không đếm xỉa đến sự thách thực của ông chiến binh. “Các vị nên giải tán, và ngẫm nghĩ những lời ta nói. Nhưng hãy suy nghĩ kỹ, các vị thích chia sẻ con mồi của mình hay là thích bị đuổi đi, không nơi trú ẩn, đói rét hơn?”

 

Những chiến binh, những bậc trưởng lão, và lũ lính nhỏ nhìn nhau sững sờ. Trong khoảng dừng ngột ngạo tiếp theo. Sao Xoắn bước tới trước. “Ta đã đồng ý cho phép bộ tộc Bóng Tối được quyền săn trên khúc sông chảy qua lãnh địa của chúng tôi”, ông nói lặng lẽ, liếc xuống những con mèo trong bộ tộc của mình.

 

Nỗi khiếp sợ và nhục nhã hiện lên khắp những khuôn mặt của mèo bộ tộc Sông trước lời nói của tộc trưởng mình.

 

“Chúng tôi không hề được hỏi ý kiến!” một con mèo mướp màu xám bạc thét lên.

 

“Ta cảm thấy đây là cách tốt nhất cho bộ tộc chúng ta và cho cả các bộ tộc khác”, Sao Xoắn giải thích, giọng ông tỏ vẻ cam chịu. “Có rất nhiều cá dưới sông. Tốt hơn chúng ta nên chia sẻ mồi của chúng ta thay vì phải đổ máu tranh giành nó”.

 

“Còn bộ tộc Sấm thì sao?” Tai Nhỏ dõng dạc. “Sao Xanh, bà có bằng lòng với yêu cầu láo xược này không?”

 

Sao Xanh kiên quyết nhận ánh mắt của cụ mèo già. “Tôi không đồng ý với Sao Gãy cho đến khi tôi được thảo luận với bộ tộc mình về lời kiến nghị của ông ta, sau cuộc Tụ Họp này”.

 

“Ồ, ít ra phải vậy chứ”, chân Xám xì xào vào tai chân Lửa, “Chúng ta sẽ cho bọn chúng thấy là chúng ta không mềm yếu như lão mèo bụng vàng của bộ tộc Sông kia”.

 

Sao Gãy lại nói, lần này cáci giọng khèn khẹt của hắn nghe ngoa ngoắt và ngạo mạn sau vụ đầu hàng của Sao Xoắn. “Ta cũng loan báo một tin rất quan trọng đối với sự an toàn cho bọn trẻ của các vị. Một mụ mèo bộ tộc Bóng Tối vừa biến thành mụ du thủ du thực và chối bỏ luật chiến binh. Chúng tôi đã đuổi mụ ra khỏi trại của mình, nhưng chúng tôi không biết hiện giờ mụ đang ở đâu. Mụ trông như một sinh vật dơ bẩn và già nua, nhưng lại có cú cắn tựa như của bộ tộc Cọp”.

 

Bộ lông của chân Lửa bỗng sởn lên. Chẳng lẽ Sao Gãy đang nói về Nanh vàng? Chú vểnh tai, tò mò nghe thêm. “Mụ này rất nguy hiểm. Ta cảnh báo các vị - không được cho mụ trú ngụ. Và… “ – Sao Gãy dừng lại đầy kịch tính – “… cho đến lúc mụ bị bắt và bị hành hình, ta muốn các vị phải để mắt trông nom lũ trẻ của các vị thật cẩn thận”.

 

Chân Lửa biết, qua tiếng ngao lo sợ rầm rầm trong cổ họng những mèo bộ tộc Sấm, rằng họ cũng đã nghĩ đến Nanh Vàng. Bà mèo kiên cường ấy đã không làm vui lòng những mèo bắt giữ mình, chân Lửa nghĩ, chẳng cần phải nổi trống mới kích động sự thù địch chống lại bà – thậm chí lời nói của một kẻ thù đáng khinh như Sao Gãy cũng đã có tác dụng.

 

Những chiến binh bộ tộc Bóng Tối bắt đầu chen lấn ra khỏi đám đông mèo. Sao Gãy nhảy khỏi tảng đá, lập tức các chiến binh của hắn bao quanh hắn và hộ tống hắn ra khỏi điểm Bốn Vây, trở vào lãnh địa bộ tộc Bóng Tối. Những mèo bộ tộc Bóng Tối còn lại cũng hối hả theo sau, kể cả thằng mèo mướp thiếu kích cỡ mà Tim Sư Tử hỏi chuyện ban nãy. Nhưng ở giữa lũ lính nhỏ khác của bộ tộc Bóng Tối, nên này không còn trông bé khác thường nữa – tất cả bọn chúng đều trong loắt choắt và không được chăm sóc đầy đủ, giống bầy mèo con ba, hay bốn mùa trăng hơn là đội lính nhỏ đủ lông đủ cánh.

 

“Cậu nghĩ sao về tất cả vụ việc đó?” chân Xám meo, hạ thấp giọng.

 

Chân Quạ lao bổ tới trước khi chân Lửa kịp trả lời. “Giờ tới chuyện gì xả ra đây?” nó rên rẩm, xù lông hốt hoảng và mắt trợn tròn hơn bao giờ hết.

 

Chân Lửa không trả lời. Các mèo già của bộ tộc Sấm đang tụ tập gần đó, và chú đang dỏng tai lắng nghe xem họ nói gì.

 

“Chắc chắn là hắn nói về Nanh Vàng”, Tai Nhỏ ngao.

 

“Ờ, hôm bữa mụ nạt thằng bé nhỏ nhất nhà Hoa Vàng”, Đuôi Chấm làm xàm đầy u uất. Bà là mèo bảo mẫu lớn tuổi nhất, hăng hái bảo vệ bọn trẻ nhất.

 

“Thế mà chúng ta để mụ ở lại trong trại, hầu như không bị canh giữ!” Độc Nhãn than vãn, bà mèo lần này có vẻ không gặp rắc rối gì trong việc nghe được tất cả.

 

“Tôi đã cố nói với các ông bà rằng mụ đó là mối nguy hiểm cho chúng ta”, Vằn Đen cao giọng. “Giờ Sao Xanh cần phải lắng nghe lý lẽ và phải tống khứ mụ đi trước khi mụ làm hại bất cứ đứa trẻ nào cũng chúng ta!”

 

Vuốt Cọp sải bước đến nhóm mèo. “Chúng ta phải trở về trại ngay lập tức để xử lý mụ lừa đảo này!” ông ta ngao.

 

Chân Lửa không nán lại để nghe thêm nữa. Tâm trí chú quay cuồng. Trung thành với bộ tộc, nhưng chsu không thể tin Nanh Vàng lại là mối nguy hiểm cho bọn trẻ. Lơ sợ cho bà ta, nung nấu những câu hỏi mà chỉ mỗi bà ta mới có thể trả lời được, chú phóng khỏi chân Xám và chân Quạ mà không báo trước một lời.

 

Chú chạy bay lên sườn đồi và bươn gấp qua khu rừng. Có khi nào mình lầm về Nanh vàng không? Nếu chú cảnh báo bà về mối nguy hiểm bà đang gặp phải, thì liệu chú có liều vị trí của mình ở bộ tộc Sấm hay không? Cho dù bị rắc rối cỡ nào chăng nữa, chú cũng cần phải tùm ra sự thật từ bà trước khi những mèo khác trở về trại.