Mui xe được hạ xuống, gió đêm vút qua, mát lạnh và lạo xạo. Con đường, các tấm biển báo - tất cả chỉ còn là những chấm lờ mờ. Nora đang biến những đường ngoại ô heo hút của Westchester trở thành xa lộ của riêng mình, tôi chỉ là khách đi kèm trên chuyến xe này.
Mình đang làm cái quái quỷ gì thế này?
Đó là câu hỏi lóe lên ngay tức thời. Thật tệ là tôi không có câu trả lời.
Thông tin mà vị luật sư Steven Keppler với mái tóc chải rất tệ hào phóng cung cấp cho tôi đã được chuyển tới Susan. Cô đã đưa chúng tới chỗ đám thiên tài máy tính tại Cục, bọn họ sẽ thâm nhập vào tài khoản nước ngoài của Nora và lần theo các khoản ký thác và chuyển tiền. Tất cả. Ai mà biết nổi có bao nhiêu lần chứ? Họ sẽ đặc biệt chú ý tới bất kỳ thứ gì liên quan tới người mang tên Connor Brown. Cả trước và sau khi anh ta qua đời. Cho họ hai mươi tư giờ đồng hồ, Susan nói. Tối đa là ba mươi sáu.
Trong khi đó, tất cả những gì tôi phải làm là điều này: tránh xa Nora.
Thế nhưng cô ta đây, ngay bên cạnh tôi, xinh đẹp hơn, quyến rũ hơn, say sưa hơn bao giờ hết. Liệu đây có phải là tiếng hoan hô cuối cùng hay không?
Hay là sự phủ nhận?
Hoặc có thể là tình trạng mất trí tạm thời?
Liệu có một phần nào đó trong mình hy vọng những thiên tài máy tính đó sẽ không tìm thấy một liên kết, không thấy một thứ gì hay không? Rằng có thể cô ấy vô tội? Hay mình muốn cô ấy thoát tội giết người?
Tôi quay sang phía cô. “Anh xin lỗi... Gì cơ?”.
Cô đang nói gì đó, nhưng tôi không thể nghe được trong tiếng động cơ ầm ĩ của chiếc Benz, và giọng nói thậm chí còn to hơn đang vang lên trong đầu mình.
Cô thử lại lần nữa. “Em nói là, anh không vui vì mình đã đi ra ngoài hay sao?’”.
“Anh chưa biết được”, tôi đáp lại gần như một người ho. “Anh vẫn không biết ta đang đi đâu mà”.
“Em đã nói rồi, đó là một điều ngạc nhiên”.
“Anh không thích những điều ngạc nhiên”.
“Không”, cô nói. “Anh chỉ không thích khi mình không được nắm quyền kiểm soát thôi”.
Trước khi tôi kịp nói điều gì, cô đột ngột rẽ ngoặt, chân không đặt gần phanh. Lốp xe rít lên trong khi chiếc mui trần có vẻ muốn lộn tung.
Nora nghiêng đầu ra sau và bật cười trong gió. “Anh không cảm thấy tràn đầy sức sống hay sao?”, cô hét lớn.