Cô đang nghĩ tới O’Hara.
Cô lưỡng lự khi với lấy điện thoại di động. Cô cảnh báo chính mình: không thể để lộ những gì đã biết.
Cuối cùng cô nhấn số và bấm GỬI.
“Xin chào?” Xem nào, xem nào, chính là cậu bé hư đây.
“Có phải bạn tình qua điện thoại của em đó không?”, Nora hỏi.
Anh tự cười. “Là mẹ phải không?”.
Bất chấp mọi việc, cô bật cười.
“Ôi trời”.
“Anh đang định nói là hài hước”.
“Nào, ngài Craig Reynolds, sao anh không gọi cho em từ Chicago? Quá bận ư?”
“Anh biết. Anh xin lỗi”, anh nói. “Anh rộn hết cả lên với cuộc hội nghị”.
“Đó hẳn là một hội nghị ra trò. Anh đã làm tốt chứ?”.
“Em không biết được đâu”.
Nora nén tiếng cười thầm. Tôi biết nhiều hơn anh tưởng đấy, John O’Hara.
“Nghe này”, anh tiếp lời. “Anh sẽ đền cho em”.
“Đúng vậy, anh sẽ làm thế. Tối nay anh có làm gì không?”.
“Vẫn như cả chiều nay thôi. Công việc”.
“Em tưởng đó là mục đích chuyến đi vừa rồi”.
“Tin hay không tùy em, nhưng anh phải viết một bản báo cáo về hội nghị. Công việc ngập đến tận tai như thể...”
“Nhảm nhí!”, Nora ngắt lời. “Em có thể thấy anh ngay bây giờ. Anh đang xem tivi. Có vẻ như một trận bóng chày, nếu em không lầm”.
Anh không thốt nổi nên lời ngoài hai từ ngọng nghịu. “Cái gì…”
“Nhìn ra ngoài cửa sổ đi, Craig. Anh thấy chiếc Benz đỏ không? Thấy cô gái xinh đẹp ở ghế trước không? Cô ta đang vẫy anh đây. Xin chào, Craig”.
Nora quan sát khi O’Hara xuất hiện bên cửa sổ, trông đầy vẻ kinh ngạc cũng giống như giọng nói của mình. “Em ở đây bao lâu rồi?”, anh hỏi.
“Đủ để phát hiện ra anh nói dối. Bóng chày ư? Anh chọn bóng chày thay vì em ư?”.
“Anh đang nghỉ giải lao trong khi viết báo cáo. Chỉ có thế thôi”.
“Chắc rồi. Vậy, Craig có thể ra ngoài và chơi đùa được không đây?”.
“Sao em không vào trong nhỉ?”.
“Em thích ta lái xe đi một vòng hơn”, cô nói.
“Đến đâu?”.
“Đó là một sự ngạc nhiên. Giờ thì tắt công việc của anh đi”.
“Nhân nói đến công việc...”, anh ngắt lời cô.
“Chuyện gì thế?”.
“Anh e là hoàn cảnh cho mối quan hệ của chúng ta bắt đầu dồn anh vào thế bí”, anh nói. “Về mặt lý thuyết, em là một khách hàng, Nora”.
“Hơi muộn một chút cho tính chất chuyên môn đó rồi, anh không nghĩ vậy sao?”
Anh không nói gì. Nora tiếp tục. “Thôi nào, Craig, anh biết mình muốn ở bên em mà - và em muốn ở bên anh. Việc này thật sự rất đơn giản”.
“Anh đã nghĩ về chuyện đó”.
“Và em thì đã nghĩ về anh. Em không biết chính xác là gì, nhưng anh khác tất cả những người em từng gặp”, cô nói. “Em có cảm giác như mình có thể kể với anh bất kể điều gì”.
Có một chút ngập ngừng đầu dây bên kia.
Anh thở dài. “Lái xe đi chơi, hả?”.