Sau khi lái xe hơn nửa tiếng, chúng tôi tới một thị trấn nhỏ bên Hồ Putnam. Có một đoạn giao nhau và chỉ có duy nhất xe chúng tôi đậu tại đó. Lúc đó vào khoảng gần chín giờ. Tôi nhớ mọi chi tiết.
“Ta sắp tới nơi chưa?”, tôi hỏi.
“Sắp rồi”, cô nói. “Anh sẽ rất thích nó, Craig ạ. Hãy thư giãn đi”.
Tôi liếc nhìn sang phải trong khi cô lục xục với đài radio. Có một người đàn ông lớn tuổi tại trạm xăng Mobil, đầu đội mũ lưỡi trai Uconn, đang đổ đầy chiếc Jeep Cherokee. Mắt chúng tôi gặp nhau trong khoảng một giây. Người đàn ông nhìn hao hao cha mình. Mọi chuyện không phải lúc nào cũng như bề ngoài của chúng.
Đèn chuyển màu xanh và Nora lại phi như đại bác.
“Em đang vội ư?”.
“Vâng. Thật ra, em hơi bị kích động. Em đã rất nhớ anh. Anh cũng nhớ em chứ ạ?”.
Xe lướt đi vài dặm tiếp theo trong khi cả hai không nói gì, tiếng đài radio om sòm ganh đua với động cơ tám xy-lanh. Tôi không thể nghe ra bài gì, nhưng rồi cuối cùng cũng nhận ra - “Khách sạn California”. Với cách mà Nora đang lái xe, đáng lẽ nó phải là “Cuộc sống trên Đường cao tốc” mới phải.
Chúng tôi rẽ một lần nữa.
Không hề có bảng đề tên phố nào có thể nhìn thấy, con đường rất hẹp và tối. Tôi ngước lên trời. Bất kể mặt trăng lưỡi liềm có đang rọi xuống thứ ánh sáng gì, nó cũng đã bị che khuất bởi những đám cây cao chót vót. Chúng tôi đã ở trong rừng.
“Anh sẽ loại bỏ khả năng Disneyland”, tôi nói.
Cô bật cười. “Chỗ đó sẽ dành cho chuyến đi sau”.
“Nhưng em biết mình đang đi đâu chứ?”.
“Ai đó không tin em đấy à?”.
“Anh chỉ đang hỏi thôi”.
“Chắc rồi”. Cô ngừng lại. “Nhân tiện, em đã đúng”.
“Về điều gì?”.
“Anh thực sự không thích thú khi mình không giữ quyền kiểm soát”.
Một phút sau, đoạn đường có vỉa hè chấm dứt, nhưng chúng tôi vẫn tiếp tục đi. Chẳng có gì ngoài bụi đất và những viên đá xốp lạo xạo dưới lốp, đường ngày một hẹp hơn nữa. Xe mui trần sẽ thật tệ khi cố làm một chiếc SUV, trong khi nó rầm rầm tiến về phía trước, tôi quay lại và nhìn Nora.
“Chỉ một chút nữa thôi”, cô nói, nụ cười không hề thay đổi.
Không còn nghi ngờ gì nữa, trong vòng chín mươi mét tiếp sau chúng tôi tới một khoảng rừng thưa. Tôi cô nhìn ra bóng hình phía trước mình. Một dạng nhà nhỏ - phía sau nó là hồ nước hoặc một cái ao bé.
Nora cho xe vào gần thềm trước cửa nhà và đậu lại. “Như thế này chẳng phải rất lãng mạn ư?”.
“Nơi này của ai vậy?”, tôi hỏi.
“Của em”.
Tôi nhìn căn nhà gỗ nhỏ. Mắt đã quen dần với bóng tối, cộng với ánh đèn pha từ chiếc Benz, tôi đã có thể nhìn ra những khung gỗ dài và đặc. Nơi này tuy thô kệch nhưng được giữ gìn rất kỹ càng, tuy vẫn không hẳn là một chốn mà tôi sẽ nghĩ là thuộc quyền sở hữu của Nora.
“Ngạc nhiên chưa!”, cô nói. “Đây là một điều ngạc nhiên thú vị. Anh không thích ngôi nhà nhỏ trên mặt nước của em ư?”.
“Có chứ. Có gì để không thích nào?”.
Cô tắt máy và chúng tôi bước ra ngoài. Đó là một vị trí rất đẹp, gần như hoàn hảo. Nhưng để làm gì?
“Em biết đấy, anh không hẳn đã gói theo bàn chải đánh răng”, tôi nói.
“Đừng lo, em lo hết mọi thứ rồi. Em lo hết cho anh rồi, Craig”.
Cô bấm nút điều khiển và cốp xe bật mở, ngay sau tín hiệu. “Khoảng để đồ” nhỏ bé của chiếc mui trần đã được chất đống. Thậm chí không có một centimet vuông thừa lại.
“Em thật sự đã chuẩn bị từ trước”, tôi nói, nhìn xuống túi đựng đồ cắm trại và thùng ướp lạnh loại nhỏ. Chuẩn bị để làm gì?
“Tất cả những món dành cho bữa tối muộn xuất sắc. Thêm vào đó là mấy thứ lặt vặt khác - một chiếc bàn chải dành cho anh. Vậy anh còn đợi gì nữa?”.
Hậu phương yểm trợ, tôi muốn nói vậy.
Tôi túm lấy túi đồ và thùng ướp lạnh. Cả hai leo lên những bậc thang gỗ cũ kĩ. Khi đã vào trong, tôi lắc đầu và khẽ mỉm cười. Nhìn từ bên ngoài, căn nhà nhỏ này trông như ngôi nhà thời thơ ấu của Abe Lincoln. Nhưng ở bên trong, nó là một trang được xé ra từ tạp chí thiết kế. Lẽ ra tôi nên biết điều đó.
“Nơi này từng thuộc về một khách hàng cũ”, Nora nói trong khi chúng tôi dỡ đồ ăn ra. “Em biết ông ấy rất thích việc trang trí mà em đã làm. Em đã rất sửng sốt khi được để lại nơi này”.
Cô bước qua và vòng tay qua người tôi. Như mọi khi, mùi hương của cô vẫn quyến rũ, thậm chí còn hơn thế. “Nhưng nói chuyện quá khứ vậy đủ rồi. Hãy nói về tương lai nhé, chúng ta nên làm gì đầu tiên nhỉ? Làm tình, hay làm bữa tối?”.
“Hừm, một câu hỏi khó đây”. Tôi nghiêm mặt.
Đương nhiên, không hẳn như vậy. Cô ấy biết rõ điều đó và tôi cũng vậy. Nhưng những gì cô ấy không biết đó là tôi đang nói thật. Sớm hay muộn, chuyện chăn gối này sẽ phải kết thúc.
Mày không thể tiếp tục chuyện này, O’Hara. Ngừng lại!
Nói thì dễ hơn làm. Cô áp người vào tôi. Những ý nghĩ vụt qua, sự cám dỗ đã vượt quá sức chịu đựng.
“Cứ cho là anh bị điên đi, nhưng anh chưa ăn gì từ sáng đâu”.
“Được rồi, đúng là anh thật điên, chúng ta sẽ dùng bữa trước. Nhưng có một vấn đề nho nhỏ”.
“Gì thế?”.
Cô quay lại nhìn về phía bếp chẳng có một thanh củi nào. “Ở ngoài, phía sau ấy. Có một nhà kho cách đây chừng bốn lăm mét. Anh sẽ nhận công việc danh dự này chứ?”.
Tôi cầm một chiếc đèn pin từ chạn để đồ gần cửa trước và bước ra ngoài, hướng về phía kho. Ngay cả với chiếc đèn pin thì ngoài trời vẫn tối đen như mực. Tuy không dễ dàng hoảng sợ, nhưng trên đường đi đã nghe thấy tiếng sột soạt lớn từ phía bụi cây và tôi không nghĩ đó là Bambi.
Cái nhà kho quái quỷ ấy ở đâu vậy?
Mình có nên ra ngoài như thế này không?
Cuối cùng tôi đã tìm thấy nó và ôm một đống củi trong tay, đủ cho cả đêm nay. Tôi ngược trở lại căn nhà gỗ nhỏ. Như tôi nói - đáng sợ. Có lẽ đó là ông già mà tôi đã nhìn thấy ở trạm xăng trong thị trấn. Dù có là gì, tôi không thể không nhớ đến cha mình. Mọi thứ không phải lúc nào cũng như bề ngoài của chúng.