Chuông đổ năm hồi trước khi anh nhấc máy.
“Em làm anh thức giấc à?”.
“Không hề”, anh nói. “Anh đang đọc sách ở phòng khác”.
“Có gì hay ho không?’’.
“Tiếc là không. Mấy thứ công việc ấy mà”.
“Nghe chán phèo”.
“Đúng thế. Càng thêm lý do khiến anh hạnh phúc vì em đã gọi”.
“Anh có nhớ em không?”.
“Hơn là em tưởng”.
“Em cũng thế”, cô nói. “Em ước mình đang được ở bên anh. Em có cảm giác là như thế thì anh sẽ chẳng đọc gì đâu”.
“Ồ thế à? Thế thì anh sẽ làm gì nhỉ?”.
“Anh sẽ ôm em”.
“Gì khác nữa không?”.
Nora thì thào vào điện thoại. “Hôn em”.
“Hôn em ở đâu?”.
“Trên môi”.
“Nhẹ nhàng hay dữ dội?”.
“Đầu tiên là nhẹ nhàng, rồi trở nên mãnh liệt”.
“Lúc ấy tay anh ở đâu?”
“Những chỗ thú vị khác”.
“Chính xác là ở đâu?”
“Ngực em. Để khai vị”.
“Hmmm. Khởi đầu tốt đấy, như anh từng nhớ. Ở đâu nữa nào?”.
“Phần trong bắp đùi”.
“Ồ, anh thích vậy”.
“Đợi đã... chúng đang dịch lên cao. Chầm chậm thôi. Anh đang chòng ghẹo em”.
“Anh còn thích vậy hơn”.
Nora cắn môi dưới. “Thật ra em cũng vậy”.
“Em có cảm nhận được anh không?”, anh thì thầm.
“Anh có ở bên trong em không?”.
Lách cách.
“Gì thế?”, anh hỏi.
“Chết tiệt, là một đầu dây khác”.
“Lờ nó đi”.
Nora nhìn vào số của người gọi đến. “Em không thể, đó là một trong những cô bạn gái của em”.
“Giờ thì chúng ta nói chuyện rồi đây”, anh vừa cười vừa nói.
“Hài hước đây. Đợi em một giây, được chứ? Bọn em đã cùng ăn tối lúc trước và nếu không trả lời thì cô ấy sẽ lo lắng”.
Cô nhấn nút chuyển sang đường dây kia. “Elaine?”.
“Cậu chưa ngủ đấy chứ, phải không?” cô hỏi.
“Không, tớ đang rất tỉnh táo là khác”.
“Hượm đã, nghe cậu như hết hơi vậy”.
“Tớ đang có một cuộc gọi khác”.
“Đừng có nói gì nhé... Craig à?”.
“Đúng”.
“Và tớ xen ngang vào, phải không?”.
“Không sao đâu”.
“Kẻ phá đám điện thoại. Tớ xin lỗi”.
“Đừng có thế”.
“Tớ chỉ muốn nói lại rằng tớ rất mừng cho cậu thôi, bạn yêu. Giờ thì quay lại làm những gì hai người đang dở đi”.
“Tớ nghĩ sẽ như vậy đấy”.
“Ghen tị quáaaa!”.
Lách cách.
“Anh vẫn còn đó chứ?”, Nora hỏi.
“Anh đây”.
“Rồi, chúng ta đang ở đâu nhỉ?”.
“Ở đoạn mà anh chắc chắn sẽ không thể ngủ tối nay”.
“Em cũng vậy. Ngày mai em sẽ lái xe tới đó để dùng đồ thật”.
Nora đợi anh nói một điều gì đó. Thay vào đó, chỉ có sự im lặng. Anh ấy đang nghĩ gì nhỉ?
“Ngày mai thì không được”, cuối cùng anh cũng nói.
“Vì sao?”.
“Anh có việc phải đi tới Chicago, trụ sở chính. Thực tế là vậy nên anh mới phải đọc tài liệu để chuẩn bị”.
“Kiểu việc gì cơ? Anh không thể trốn được ư?”.
“Anh sẽ làm vậy, đó là một hội nghị chuyên đề. Chỉ có điều anh lại là một trong những người diễn thuyết”.
“Ồ”, cô nói, vẻ cụt hứng rõ rệt. “Poo”.
“Anh sẽ trở lại sau một vài ngày thôi”.
“Anh sẽ gọi cho em từ Chicago chứ?”.
“Em biết mà. Khi đó ta có thể tiếp tục phần còn dang dở”.
“Có thể, nếu anh là một cậu bé ngoan”.
“Ừ, anh sẽ ngoan, được không?”, anh nói. “Em không phải lo lắng cho anh đâu”.