Tuần Trăng Mật Sách Trinh Thám

Chương 83

Nhưng Nora đã lo lắng.

Suốt cả đêm dài. Cô đã nói mình sẽ không thể ngủ được nhiều, và cô đã đúng. Những gì cô muốn - những gì cô mong chờ - là có thể biết liệu Craig có kể cho mình nghe sự thật hay không. Đó là cách mà anh nói về hội nghị chuyên đề của mình. Cô đã từng có cảm giác nghi hoặc mơ hồ ấy khi họ mới gặp nhau. Có điều gì đó bí ẩn ở đây.

Sáng hôm sau, Nora tỉnh giấc lúc trời mới rạng đông. Không tắm rửa. Không trang điểm. Không còn nhiều thì giờ để phung phí. Trong một chiếc áo lạnh tay ngắn cũ và mũ bóng chày kéo sụp xuống che mắt, cô lái theo hướng nam tới Westchester. Điểm dừng đầu tiên là nhà của Connor tại Briarcliff Manor.

Tại đây, cô chuyển đồ, để lại chiếc mui trần Benz màu đỏ và thay thế nó bằng một trong hai chiếc xe bám bụi khác trong gara. Chiếc Jaguar XJR xanh lá cây.

Bằng cách này, Craig sẽ không thể nhận ra mình. Thêm vào đó, cô thích chiếc Jag cũng gần bằng chiếc Benz vậy.

Hai mươi phút sau, cô đã đậu xe cuối phố nơi có căn hộ của Craig, chờ đợi với một cốc cà phê Starbucks to trong lòng. Cô nhấp một ngụm và quan sát.

Lần đầu tiên bám theo anh, cô đã không biết nên mong đợi điều gì. Nhưng lần này thì khác. Anh đã nói với cô rằng mình có một chuyến bay ra khỏi thị trấn vào buổi trưa.

Vào khoảng mười giờ, cánh cửa trước tróc sơn bật mở và anh bước ra ngoài. Áo phông vàng sáng, áo khoác thể thao sạm màu - nhìn anh rất ổn. Thời gian như vậy là hợp lý nếu anh sẽ lái xe ra sân bay. Hơn nữa, anh mang theo một chiếc vali.

Cô thở phào nhẹ nhõm.

Nora quan sát trong khi Craig chui vào chiếc Beemer đen của mình. Mái tóc chải ngược còn ướt từ lúc tắm xong. Chẳng cần cố gắng lắm nhìn anh vẫn tuyệt, cô nghĩ. Anh thậm chí còn chưa rời khỏi thị trấn, vậy mà cô đã thấy nhớ anh rồi.

Anh lùi xe ra khỏi đường lái ngắn trước nhà và đi về phía Nora. Cô vội cúi xuống, chờ cho anh vượt qua. Chiếc Jaguar xanh lá cây chỉ là một trong những xe đậu bên lề đường, mặc dầu nó là chiếc đẹp nhất.

Cô bám theo anh một vài dặm nữa cho tới khi mọi việc đã rõ ràng như thủy tinh rằng anh đang đi tới sân bay. Mọi chuyện sẽ ổn. Tốt hơn cả ổn. Anh sẽ gọi lúc tối muộn hôm nay từ Chicago và cô sẽ kể rằng mình đã nhớ anh đến thế nào, điều này không hề khó khăn gì. Cô sẽ trêu đùa anh về sự khoái cảm At & T.

Nora mỉm cười trước ý nghĩ đó. Điều gì đang xảy ra với mình thế này? Cô băn khoăn.

Cô đi theo Craig từ khoảng chín mươi mét phía sau khi anh lái xe theo hướng đông nam về phía sân bay Westchester. Đó là chặng đường cô nắm rất rõ. Trên đường đi, cô tự khiển trách chính mình, “Thà hoang tưởng còn hơn hối tiếc” vốn là câu thần chú yêu thích của cô, nhưng cô cảm giác mình đã hơi quá đà.

Cô đã từng có những nghi ngờ tương tự về Craig khi trước, nhưng cũng như lần đầu tiên, cuộc bám đuôi này chẳng đem lại điều gì.

Không gì cả, cho tới khi anh bật đèn tín hiệu.