Nhưng đó lại là những gì mà cô bạn tốt của họ đang làm trong bữa tối giữa các bức tường gạch để trần của nhà hàng Mercer Kitchen tại Soho đêm đó. Trên thực tế, trò chuyện không hẳn là từ chính xác để miêu tả nó. Nói một thôi một hồi thì đúng hơn. Thật không giống Nora chút nào.
“Anh ấy có một nguồn sinh lực lạ thường ẩn sâu dưới vẻ bề ngoài. Sự tự tin kín đáo mà tớ yêu vô cùng. Anh ấy rất thực tế, nhưng cũng vô cùng đặc biệt”.
“Wow. Ai mà biết được những anh chàng bảo hiểm lại có thể gợi tình đến vậy chứ?”, Elaine đùa.
“Chắc chắc không phải là tớ”, Nora nói. “Nhưng Craig, xem nào, anh ấy không nên làm một anh chàng bảo hiểm”.
“Quan trọng hơn, anh ta ăn mặc ra sao?”, Allison hỏi, mãi là một biên tập viên thời trang.
“Những bộ đồ tỉ mỉ, nhưng không hề ngột ngạt. Anh ấy thích để hở cổ áo. Tớ không nghĩ là đã từng nhìn thấy anh ấy đeo cà vạt”.
“Được rồi, hãy rút ngắn cuộc săn đuổi này thôi”, Elaine vừa nói vừa phẩy tay. “Anh chàng này trên giường thế nào?”
Allison trợn tròn mắt. “Elaine!”.
“Cái gì? Chúng ta kể mọi thứ cho nhau mà”.
“Ừ, nhưng họ mới chỉ gặp gỡ thôi. Làm sao mà cậu biết liệu họ đã ăn nằm hay chưa?” Allison quay về phía Nora với một nụ cười thăm dò.
“Bọn tớ làm rồi”.
Elaine và Allison chống khuỷu tay về phía trước, “Và?”. Họ cùng hỏi một lúc.
Nora, hoàn toàn nắm quyền kiểm soát khoảnh khắc, nhấp một ngụm cosmopolitan thật chậm. “Chuyện đó ổn... Không, tớ đùa đấy. Nó tuyệt vời đến không tin nổi”.
Cả ba người bật cười như ở tuổi thiếu niên.
“Tớ thật ghen tị với cậu”, Elaine nói.
Nora bỗng trở nên nghiêm túc, chính điều này cũng làm cô ngạc nhiên. “Tớ không thấy cô độc khi ở bên anh ấy. Tớ đã không có được cảm giác ấy quá lâu rồi. Tớ nghĩ... tớ nghĩ là bọn tớ có rất nhiều điểm chung”.
Elaine quay sang Allison. “Có lẽ là chúng ta sục sạo nhầm chỗ rồi. Cả thành phố với một triệu đàn ông độc thân nhưng cô ấy lại tìm thấy Anh Chàng Tuyệt Vời ở phía ngoại ô.
“Cậu chưa kể với bọn mình, ban đầu thì cậu làm gì ở đó?”, Allison hỏi.
“Tớ có một khách hàng ở Briarcliff Manor”, Nora đáp. “Tớ đang ở trong một cửa hàng đồ cổ trong khu Chappaqua thì thấy anh ấy, đang tìm những chiếc cần câu cổdùng ruồi nhân tạo. Anh ấy sưutập chúng”.
“Và phần còn lại trở thành quá khứ”, Allison tiếp lời.
“Cô ấy đã quay anh chàng từ đó”, Elaine thêm vào. “Tớ ghen tị quá”.
Không hẳn là như thế và Nora biết rõ. Điều duy nhất Elaine cảm thấy là niềm hạnh phúc, hạnh phúc vì bạn cô, một người có vẻ như đã không thể tiếp tục cuộc sống của mình, đã gặp được một ai đó. Và Allison cũng có một niềm vui tương tự dành cho Nora.
“Thế khi nào bọn mình được gặp anh chàng Craig này đây?”, cô hỏi.
“Ừ”, Elaine nói. “Khi nào bọn tớ được gặp Anh Chàng Tuyệt Vời?”.