Tuần Trăng Mật Sách Trinh Thám

Chương 8

Đèn giao thôngchuyển sang màu xanh, người lái xe tắc xi của thành phố New York đạp ga như thể đang nghiền nát một con bọ. Thứ mà ngay sau đó anh ta suýt nghiến phải lại là một người đưa tin bằng xe đạp - nòi giống táo bạo mong mỏi cái chết mà với họ thì đèn đỏ và biển báo chỉ là những gợi ý điên rồ. Quả không phải chuyện đùa.

Trong khi người lái xe phanh gấp giữa ngã tư đường, người đưa tin ngoặt tay lái và tiếp tục lao đi. Chiếc xe đạp vút qua, chỉ cách thanh chống va đập ô tô chưa đầy 2mm.

“Thằng khốn!”. Người đưa tin hét lên qua vai.

“Mày cũng thế!”. Người lái xe đáp trả, giơ ngón tay giữa lên. Anh liếc nhìn Nora ở ghế sau và lắc đầu ra vẻ kinh tởm rồi lại chui vào xe như thể chưa có chuyện gì xảy ra.

Nora lắc đầu và mỉm cười.

Thật tuyệt khi được về nhà.

Người lái xe tiếp tục vẻ hăm hở liều lĩnh của mình trên suốt quãng đường của Đại lộ số hai về phía dưới Manhattan. Sau khi đi qua một vài ngôi nhà trong yêu lặng, anh ta quay sang chỉnh đài. Đó là kênh tin tức 1010.

Một giọng nam trầm ấm và dịu dàng đang kết thúc bản báo cáo về tình hình khủng khoảng ngân sách của thành phố thì bất chợt có tin nóng từ trung tâm thành phố. Anh ta nhường lời lại cho một nữ phóng viên có mặt tại hiện trường.

Chỉ khoảng nửa tiếng trước, một tình huống căng thẳng, nếu không muốn nói là một điều kỳ lạ, đã xảy ra tại đây, ngã rẽ của Phố Bốn mươi hai và Đại lộ Công viên, ngay phía ngoài của Ga Lớn Trung Tâm.

Người phóng viên miêu tả việc một người đàn ông đã chĩa súng bắt một cô gái trẻ làm con tin, và rồi bị bắn chết bởi một người đàn ông khác - người mà những người quan sát tin là một sĩ quan cảnh sát hoạt động bí mật.

Tuy nhiên đến khi cảnh sát tới, mọi chuyện đã được làm sáng tỏ rằng người đàn ông đó không hề trực thuộc Sở cảnh sát New York. Trên thực tế, vào thời điểm đó, không ai nắm rõ hành tung của anh ta. Sau vụ nổ súng người đàn ông này đã rời khỏi hiện trường, lấy cắp chiếc vali vốn thuộc về người vừa bị bắn chết.

Trong khi nữ phóng viên hứa sẽ cập nhật diễn biến của vụ việc, người lái xe thở dài và liếc qua gương nhìn sau. “Đúng những gì thành phố này cần, phải không?”, anh ta nói.

“Tôi nghi ngờ điều đó”, Nora đáp.

“Sao vậy?”.

“Cái vali. Những gì xảy ra - và lý do vì sao - rõ ràng là có liên quan tới những thứ bên trong nó”.

Người lái xe nhún vai rồi gật đầu. “Có thể cô đúng. Vậy cô nghĩ đó là gì?”.

“Tôi không biết”, Nora nói. “Nhưng anh có thể cá là nó không chứa một đống quần áo bẩn”.