Thật ra thì, đó không phải cuộc sống của cô gái này.
Tại ngã rẽ giữa Mercer và Spring ở Soho, cô trả tiền xe và kéo vali vào tòa tiền sảnh hai tầng lát đá cẩm thạch của khu nhà. Đó là một nhà kho đã được cải tạo thành sang trọng. Một sự kết hợp nghịch lý có thể có ở bất kỳ đâu, trừ New York.
Căn hộ của cô nằm trên gác mái, choán nửa không gian của tầng. Gói gọn trong một chữ: rộng, nói cách khác: kiểu cách. Đồ đạc của George Smith, sàn gỗ bóng loáng từ Brazil, căn bếp do Poggenpohl thiết kế. Êm đềm, tĩnh lặng và tao nhã, đây chính là chốn ở ẩn của cô. Nơi mà đích thực là “Không có một nơi nào khác trên thế gian mà em muốn đến hơn”.
Thật ra, Nora cũng thích thú với việc dẫn những người bạn đi thăm quan ngôi nhà.
Ở cửa phía ngoài là người lính gác của Nora - một bức điêu khắc bằng đất sét cao một mét tám hình người đàn ông khỏa thân của Javier Martin.
Có tới hai khu ngồi ấm cúng - một là bộ da thuộc màu trắng lộng lẫy, chỗ còn lại màu đen - cả hai đều do chính tay Nora thiết kế.
Cô yêu thích mọi thứ trong căn hộ của mình và quả đã vét sạch mọi cửa hàng đồ cổ, chợ trời và các triển lãm nghệ thuật, từ Soho tới Tây Bắc Thái Bình Dương, từ London tới Paris và cả những ngôi làng bé nhỏ ở Ý, Bỉ và Thụy Sĩ.
Đồ Sưu tập của cô có ở mọi nơi.
Bạc: Một vài kho báu Hermès, một tá hoặc hơn những chiếc đĩa bạc mà cô đặc biệt yêu thích.
Nghệ thuật thủy tinh: Khung ảnh Gallé từ Pháp, những chiếc hộp kính opan màu trắng, xanh lá cây và ngọc lam.
Những bức tranh của một loạt nghệ sĩ đầy triển vọng từ New York, London, Paris, Berlin.
Và, tất nhiên, phòng ngủ: Vô cùng sặc sỡ - tới mức có thể khá nặng nề với sóng não - những bức tường màu rượu đậm, chân đèn và những tấm gương mạ vàng, cùng một khoảng gỗ được chạm trổ hình cuộn phía trên giường.
Nào, hãy cố hiểu tôi đi nếu bạn có thể.
Nora với lấy một chai Evian trong tủ lạnh và gọi vài cuộc điện thoại. Một trong số đó dành cho Connor và gọi anh là Người Bảo Dưỡng của mình. Một lát sau là một cú điện tương tư tới Jeffrey.
Quá tám giờ tối hôm đó, Nora bước vào quán Babbo ở trung tâm của làng Greenwich. Thật tuyệt khi được về nhà.
Dù là thứ Hai nhưng quán Babbo vẫn chật cứng. Nhà hàng với những phòng cao thấp khác nhau này rộn ràng bởi âm thanh pha trộn của những đồ ăn bằng bạc, cốc chén, đĩa bát và những người thành phố phiền muộn.
Nora nhìn thấy cô bạn thân nhất của mình, Elaine ngồi cạnh một cô bạn gái yêu mến khác, Allison. Họ chọn chiếc bàn sát tường ở tầng một, không quá trịnh trọng. Cô lướt qua nữ tiếp viên và tiến về phía họ. Họ trao nhau những nụ hôn nhẹ lên má. Chúa ơi, cô yêu những người bạn gái này.
“Allison đang yêu anh chàng phục vụ bàn của chúng ta”, Elaine thông báo khi Nora vừa ngồi xuống.
Allison mở to đôi mắt màu nâu, “Tớ chỉ nói là anh ấy rất dễ thương. Tên anh ấy là Ryan. Ryan Pedi. Thậm chí cái tên cũng dễ thương nữa”.
“Nghe có vẻ giống tình yêu rồi đấy”, Nora hùa theo.
“Đấy nhé, có cậu làm chứng cho tớ!”, Elaine nói. Cô là một luật sư thành viên cùng với Eggers, Beck và Schmiedel, một trong những hãng luật có tiếng nhất thành phố. Thêm vào đó thì họ đều là những chuyên gia về Billable Hours.
Nói về lũ quỷ dữ. Người phục vụ bàn với nước da ngăm đen và dáng người cao lớn xuất hiện, hỏi Nora muốn dùng đồ uống gì.
“Chỉ cần nước khoáng thôi”, cô nói. “Và phải đang sủi tăm nhé”.
“Không, Nora, tối nay cậu phải uống với bọn mình. Vậy thôi. Cô ấy sẽ dùng một ly Cosmopolitan”.
“Sẽ có ngay”. Người phục vụ nhanh chóng gật đầu và đi khỏi.
Nora che tay lên miệng và thì thầm, “Rất dễ thương...”.
“Tớ nói rồi mà”, Allison nói. “Tiếc là cậu chàng mới chỉ đủ tuổi để uống rượu”.
“Tớ thì nghĩ là mới chỉ đủ để lái xe thôi”, Elaine nói, “Hay tại vì chúng ta đều đang già đi nên bọn họ đều nhìn quá trẻ vậy?”. Cô cúi đầu xuống. ‘Tuyệt, giờ thì tớ lại trầm cảm rồi đây”.
“Đổi chủ đề khẩn cấp!” Nora tuyên bố. Cô quay sang Allison. “Nào, những màu đen mới cho mùa thu năm nay thì sao đây?”.
“Tin hay không tùy cậu, nhưng có thể sẽ là màu đen thật đấy”.
Allison là nhà biên tập thời trang của W, tạp chí duy nhất mà theo cô thì, có thể làm gãy móng chân bạn nếu sơ ý để rơi. Mẫu kinh doanh của họ khá đơn giản, cô giải thích: Những trang quảng cáo khổ lớn cùng với người mẫu gầy giơ xương trong những bộ đồ hàng hiệu chẳng bao giờ lỗi mốt.
“Cậu thì có gì mới, Nor?”, Allison hỏi. “Lúc nào cậu cũng ra ngoài thành phố. Cô quả là một bóng ma đấy cô gái ạ”.
“Tớ biết. Tớ mới về hôm nay thôi. Người thường thì có lẽ dễ điên lắm”.
Allison thở dài. “Tớ đã gặp đủ rắc rối chi trả cho cái thứ nhất rồi - à, nhắc mới nhớ, tớ đã kể về anh chàng vừa chuyển tới cùng tầng chưa?”.
“Nhà điêu khắc với thứ âm nhạc Thời đại Mới kỳ dị á?”, Elaine hỏi.
“Không, không phải anh ta. Anh ta chuyển đi hàng tháng trời rồi”. Cô vội xua tay và trả lời. “Anh chàng này vừa mua một căn hộ trong góc”.
“Lời tuyên án như thế nào đây?”, Elaine hỏi, muôn đời là một nữ luật sư.
“Độc thân, đáng yêu và là bác sĩ chuyên khoa ung thư”, Allison nói. Cô nhún vai. “Tớ đoán là trên đời có những thứ còn tồi tệ hơn là kết hôn với một vị bác sĩ giàu có”.
Vừa mới dứt lời Allison đã vội đưa tay lên che miệng một cách tuyệt vọng.
Cả bàn ăn chìm trong im lặng.
“Thôi nào các cậu, mọi chuyện ổn mà”, Nora nói.
“Tớ xin lỗi, bạn yêu”, Allison nói. “Tớ thực sự không nghĩ gì”.
“Cậu không phải xin lỗi gì hết mà”.
“Đổi chủ đề khẩn cấp!”, Elaine tuyên bố.
“Bây giờ thì cả hai cậu đều thật ngớ ngẩn. Nghe đây, chỉ vì Tom từng là bác sĩ không có nghĩa là từ nay về sau chúng ta không thể nói về bọn họ nữa”. Nora đặt tay mình lên tay Allison. “Nào, kể thêm về anh chàng bác sĩ của cậu đi”.
Allison lại kể và cả ba người tiếp tục câu chuyện, họ đã là bạn đủ lâu để bỏ qua những giây phút bất tiện và ngượng nghịu như thế.
Người phục vụ trẻ tuổi quay trở lại với đồ uống của Nora và giới thiệu những món đặc biệt trong ngày. Ba người bạn cùng ăn uống và trò chuyện một cách tinh quái. Nora trông rất bình thản. Thoải mái và dễ chịu. Tới mức mà Allison và Elaine đều không biết được những suy nghĩ của cô thực sự trôi về đâu trong suốt buổi tối còn lại: cái chết của người chồng đầu tiên, bác sĩ Tom Hollis.
Nói cách khác, vụ án mạng.