“Anh có nhớ em không?”.
“Nhớ kinh khủng”, tôi đáp. “Mọi việc với Harriet thế nào?”.
“Tuyệt vời. Em đã bảo là sẽ không lâu đâu. Em giỏi mà. Anh sẽ không tin được là em giỏi đến thế nào đâu”.
“Có chứ, chỉ có em là không mắc kẹt lại trong phòng này còn gì”.
“Ôi, anh chàng tội nghiệp”, cô đùa. “Anh cần chút không khí trong lành rồi đấy. Càng thêm lý do để không thể tới chỗ làm hôm nay”.
“Em nhất quyết không để anh nói Không, đúng chưa nào?”.
“Thực tế là đúng vậy”.
Tôi gật đầu ra hiệu về phía áo khoác và quần dài đang xếp trên ghế. “Được rồi, nhưng em có chắc là muốn dành trọn hai ngày với anh trong đống quần áo kia không?”.
Cô nhún vai. “Em lột đồ của anh ra một lần rồi. Em chẳng ngại làm việc đó lần nữa đâu”.
Chúng tôi tắm rửa, mặc đồ, và lấy xe cô ra đi một vòng. Chiếc Benz.
“Nào, chúng ta đi đâu đây?”. Tôi hỏi.
Nora đẩy gọng kính mát. “Em đã thu xếp mọi thứ rồi”.
Đầu tiên cô lái tới chợ của người sành ăn trong khu buôn bán mang tên Villarina’s. Tôi, một cách tự nhiên, làm như thể mình chưa hề tới đây. Khi chúng tôi bước vào cô hỏi liệu có thứ gì mà tôi không ăn hay không. “Ngoại trừ món ốp la của em”.
“Anh không hâm mộ món cá mòi cho lắm”. Tôi nói. “Trừ nó ra thì xin cứ việc”.
Cô gọi một bữa tiệc nhỏ. Những miếng pho-mát nhiều chủng loại, hạt tiêu rang, sa lát mì ống, ô liu, thịt rang, bánh mì Pháp. Tôi đề nghị được trả tiền. Cô vừa lấy ví vừa đáp lại rằng mình chẳng nghe thấy gì.
Điểm dừng tiếp theo là một cửa hàng rượu.
“Hôm nay ta thử loại trắng thì sao nhỉ? Em thích loại pinot grigo hơn”, cô nói.
Cô kiểm tra xem cái nào đã lạnh và lôi ra một chai Tieffenbrunner. Vậy là chúng tôi đã hoàn toàn sẵn sàng cho chuyến dã ngoại nhỏ.
Còn hơn cả như thế khi Nora cho tôi xem tấm vải bạt cất trong cốp. Bằng vải casơmia, với biểu tượng của hãng Polo. Cô đã gói nó lại trong lúc tôi đang tắm.
Chúng tôi lái tới cạnh hồ Pocantico và tìm thấy một khoảng cỏ khá riêng tư, đấy là còn chưa kể tới tầm nhìn về phía điền trang Rockefeller với tất cả những cồn đất, thung lũng đắt đỏ và các thứ linh tinh khác.
“Anh xem, thế này thì cần gì phải đi làm việc nữa?”, cô nói sau khi chúng tôi thả mình xuống tấm bạt.
Nhưng tôi đang làm việc. Trong khi vừa thưởng thức đồ ăn thức uống vừa tán gẫu, tôi tận dụng mọi sự tinh tế nhất của mình để tìm được một điều gì đó từ Nora có thể chỉ ra sự liên quan của cô trong cái chết của Connor Brown - và sự chuyển khoản tiền vốn là khởi nguồn của vụ điều tra này.
Để cố đánh giá khả năng vi tính của cô, tôi giả bộ tình cờ nhắc tới những bức tường lửa đã được cài vào chương trình web mới đang được sử dụng tại văn phòng. Khi thấy cô gật đầu, tôi tiếp tục. “Thử nghĩ mà xem, chỉ mới một năm trước thôi anh còn nghĩ là tường lửa có liên quan gì đó tới khoáng chất amiăng”.
“Cả anh và em đều thế. Em chỉ được biết nó là gì từ một trong những khách hàng cũ. Đó là một gã Internet khổng lồ”.
“Một trong những ngài tỉ phú chấm com, hả? Chúa ơi, bọn họ làm gì với cả chừng ấy tiền cơ chứ?”.
Nora làm một bộ mặt tức cười khác.
“Anh không tưởng tượng nổi đâu”.
“Rất đúng. Mặc dù anh có thể tưởng tượng được khoản thuế mà những người đó phải trả”.
“Em biết. Tất nhiên rồi, em đoán họ có cách của riêng để tối thiểu hóa số tiền đó”.
“Ý em là lỗ hổng pháp lý ấy à? Cái gì cơ?”.
Cô nhìn tôi một lúc. “Vâng, kiểu như lỗ hổng pháp lý ấy”. Có một nét nheo mắt nhẹ trên gương mặt Nora. Sự lưỡng lự bao quanh nỗi nghi ngờ. Đủ để tôi lùi lại.
Và trong phần còn lại của buổi chiều, tôi xả hơi như một anh chàng đang tận hưởng ngày nghỉ việc bất ngờ, cùng một phụ nữ xinh đẹp mà anh ta không thể nào thấy đủ.