Nhưng tôi đã không chạy.
Sau buổi dã ngoại, chúng tôi xem một bộ phim tại rạp chiếu phim nghệ thuật ở Pleasantville. Đây cũng là ý tưởng của Nora, Cửa sổ phía sau đang được chiếu tại Jacob Burns. Nora nói với tôi rằng đó là bộ phim yêu thích mọi thời đại của mình. “Em rất thích Hitchcock. Anh biết tại sao không, Craig? Ông rất hài hước, ông cũng nắm bắt được những khoảng tối của cuộc sống. Như thể hai kiệt tác điện ảnh chỉ với giá một suất chiếu vậy”.
Tới lúc bộ phim kết thúc, cả hai đều quá no bụng với bỏng ngô tới mức quyết định bỏ qua bữa tối mà Nora đã lên lịch tại Quán nướng Ngựa sắt gần đó. Tôi đứng trong bãi đậu xe của khu buôn bán cùng cô như thể hai chúng tôi lại đang học cấp ba một lần nữa, không chắc buổi hẹn sẽ kết thúc ra sao.
Không phải là Nora. “Ta tới chỗ anh ở nhé”, cô nói.
Tôi chăm chú nhìn cô, nét mặt không thay đổi. Cô đã nhìn thấy “chỗ của tôi”, một hộp giày ọp ẹp. Cô ta đang đùa giỡn để xem mình sẽ phản ứng ra sao ư? Hay thật sự cô nàng quan tâm đến việc mình sống ra sao?
“Chỗ của anh hả?”.
“Như vậy được chứ?”.
“Chắc rồi”. Tôi nói. “Nhưng anh phải cảnh báo trước, nó có lẽ không phải chỗ em mong đợi đâu”.
“Đó có thể là gì nhỉ? Em đang mong đợi gì vậy?”.
“Hãy cứ nói là nó khác xa với những chốn quen thuộc của em”.
Nora nhìn thẳng vào mắt tôi. “Craig, em thích anh. Tất cả mọi chuyện là như thế. Chỉ anh và em thôi. Được chứ?”.
Tôi gật đầu. “Được”.
“Em có thể tin anh được không? Em muốn thế.
“Có, đương nhiên em có thể tin anh… Anh là anh chàng bảo hiểm của em cơ mà”.
Với những lời đó, chúng tôi lái xe tới chỗ ở của tôi. Nora hoàn toàn điềm tĩnh khi trông thấy nó - lần thứ hai. Ashford Court Gardens, mái nhà yêu dấu của tôi.
Tay trong tay, chúng tôi liều bước tiến vào bên trong.
“Anh phải nói ngay là cô hầu phòng đang đình công”, tôi vừa nói vừa cười toe toét. “Cô ta quả quyết rằng điều kiện làm việc không thể chịu đựng nổi”.
Nora nhìn qua vùng phụ cận không-mấy-gọn-gàng. “Không sao hết”, cô nói. “Điều đó nói cho em biết rằng anh đang không hẹn hò ai khác. Thật ra em có vẻ thích nó đấy”.
Tôi đề nghị mở bia và cô đồng ý. Trong khi đưa lon bia cho cô ở trong bếp, tôi bảo đảm rằng mình đã chế nhạo chiếc bàn bếp phoocmica màu vàng trước khi cô có cơ hội làm việc đó.
Nora uống một ngụm và đặt chiếc ví da màu đỏ xuống. “Nào, anh không định dẫn em đi xem xung quanh à?”.
“Em đang nhìn thấy nó rồi đấy thôi”, tôi nói.
“Anh có một phòng ngủ chứ, phải không?”.
Tôi tự nhủ thầm rằng việc này phải dừng lại ngay tại đây, ngay lúc này. Đương nhiên, nếu tôi thực sự có ý như vậy thì chúng tôi đã không đứng trong bếp thế này. Mà tôi đã phải nói điều gì đó tại rạp chiếu phim, giả bộ muốn “mọi thứ chậm lại”.
Thay vào đó, chúng tôi đã bắt đầu hôn nhau trong khi hướng về phòng ngủ. Tôi lại chuẩn bị chui vào chăn với Nora một lần nữa.
Nhưng tôi thực sự đang lên kế hoạch xoay chuyển nó theo hướng có lợi cho mình. Và tôi nghĩ mình biết rõ phải bắt đầu từ đâu.