Cô nàng chắc chắn biết rõ làm cách nào để có được những gì mình muốn. Câu hỏi vẫn còn đọng lại: Có phải mình là thứ cô ta muốn? Và mình muốn nhận được điều gì từ chuyện này? Chứng minh rằng Nora trong sạch?
Tôi tự bảo mình bỏ ngay tính xấu đó đi. Câu hỏi duy nhất thực sự đọng lại là liệu cô ta có liên quan gì tới cái chết của Connor Brown - và đống tiền bị biến mất của anh ta hay không. Đó là công việc của tôi, tìm ra câu trả lời.
Tôi nhắm mắt. Chỉ vài giây sau chúng đã bật mở.
Tôi nhảy ra khỏi giường và chạy tới bộ áo vét đang vắt trên ghế. Tôi vớ lấy chiếc điện thoại đang kêu ầm ĩ ra khỏi túi quần và kiểm tra số chỉ để thấy những gì mình vốn đã biết. Là Susan!
Tôi không thể lờ cô ấy đi hai lần. Cô đã biết rằng tôi luôn mang điện thoại theo người và không bao giờ có thể vượt khỏi tầm phủ sóng.
Hãy là chính mình, O’Hara.
“Xin chào?”.
“Sao anh phải thì thầm thế?”, cô hỏi.
“Anh đang ở một trận đấu gôn”.
“Ha ha. Anh thực sự đang ở đâu hả?”.
“Thư viện Briarcliff Manor”.
“Cái đó còn khó tin hơn”.
“Trừ việc hóa ra nó đúng là sự thật đấy”, tôi nói. “Anh đang ôn lại những thuật ngữ bảo hiểm chuyên môn của mình”.
“Vì sao?”.
“Nora hỏi rất nhiều thứ. Cô nàng rất sắc sảo. Anh không rõ liệu cô ta đang kiểm tra mình hay chỉ tò mò thôi. Dù thế nào, anh cần phải biết rõ những gì mình nói ra”.
“Lần cuối cùng anh liên lạc với cô ta là khi nào?”.
Điều gì đó bảo tôi rằng “Cả đêm dài” không phải là câu trả lời tốt nhất cho câu hỏi đó.
“Ngày hôm qua”. Tôi đáp. “Craig Reynolds đã mời cô ta đi ăn trưa để xin lỗi về tất cả đống phức tạp mà John O’Hara đã bắt cô nàng chịu đựng”.
“Biện pháp tốt đây, khéo lắm. Anh hẳn đã nói với cô ta về khoản tiền sắp được trả, phải không?”.
“Đúng, cô ta có vẻ thở phào nhẹ nhõm. Nhưng đó cũng là lúc cô nàng bắt đầu hỏi một đống câu hỏi”.
“Anh có nghĩ là cô ta đang nghi ngờ?”.
“Với cô ta thì khó nói lắm”.
“Anh phải làm cách nào đó để khiến cô nàng chịu mở lời”.
Tôi khó có thể nuốt trôi câu đó. “Đây là một ý tưởng: nếu Craig Reynolds tiếp tục buổi ăn trưa đó bằng cách mời cô ta đi ăn tối?”.
“Ý anh là, như hẹn hò ấy hả?”.
“Anh không có ý nói theo cách như vậy. Chồng sắp cưới của cô ta vừa mới qua đời. Nhưng, đúng thế, như kiểu hẹn hò. Em đã nói là muốn cô nàng mở lòng hơn còn gì”.
“Em không biết nữa”, Susan nói.
“Đúng vậy, anh cũng thế. Nhưng anh sắp hết sự lựa chọn rồi, nếu chưa kể tới thời gian”.
“Nếu cô ta từ chối thì sao?”.
Tôi cười lớn. “Em đánh giá thấp nét duyên của O’Hara rồi”.
“Không hề. Đó chính là lý do vì sao anh đang lo vụ này, anh bạn ạ. Nhưng như chính anh đã nói,Nora không có vẻ là người sẽ phải lòng một anh chàng bảo hiểm”.
Tôi cắn vào lưỡi. “Cá nhân mà nói, anh nghĩ em sẽ quan tâm hơn tới việc Nora nói lời đồng ý”.
“Tin em đi, em có quan tâm”, cô nói. “Nhưng em nghĩ anh có lý đấy. Đó có thể là ý tưởng tốt nhất của chúng ta”.
Tôi đang chuẩn bị tán thành thì nghe thấy giọng nói phía ngoài buồng ngủ. Nora và Harriet đang đi lên cầu thang, trò chuyện râm ran.
“Khỉ thật”.
“Gì thế?”.
“Anh phải dập máy đây”. Tôi nói. “Người thủ thư đang ném cho anh cái nhìn hình viên đạn”.
“Được rồi, bắt đầu đi. Nhưng nghe này - cẩn thận đấy, O’Hara”.
“Em nói đúng. Đây đúng là một viên thủ thư chết dẫm”.
“Buồn cười nhỉ”.
Tôi tắt máy, leo lên giường và trở lại với việc nhìn chằm chằm lên sàn. Tôi ghét phải nói dối Susan, nhưng không còn lựa chọn nào khác. Cô đã muốn biết liệu tôi có nghĩ rằng Nora đang nghi ngờ điều gì đó hay không. Bây giờ thì tôi đang băn khoăn điều tương tự về Susan. Liệu cô có đoán được rằng tôi đang nói dối không?
Susan là một trong những người ít cả tin nhất mà tôi từng biết. Đó là lý do vì sao cô ấy là sếp.