Thế đấy, giờ thì mày đã thực sự làm chuyện đó rồi, O’Hara.
Nhiệm vụ bí mật đòi hỏi một khoảng nhất định dành cho những thủ đoạn và sự xảo quyệt - nhưng chuyện này đã vượt quá giới hạn. Tôi đã tiến quá xa so với những gì công việc yêu cầu, và không hẳn theo cách mà người ta sẽ trao tặng huân chương tại Tòa nhà Hoover ở Washington.
Từ giờ trở đi, chuyện này sẽ vô cùng, vô cùng gian xảo.
“Craig, anh ổn chứ?”.
Nora đang gọi từ chân cầu thang. Tôi mở cửa phòng tắm. “Tắm táp thật là tuyệt. Anh tới ngay đây”.
“Tốt”, cô nói. “Bởi vì món ốp la sẽ sẵn sàng chỉ trong nháy mắt nữa thôi”.
Tôi chải tóc thẳng về phía sau, mặc lại quần áo, bước xuống cầu thang, đi vào trong bếp. Ôi trời, một cảnh tượng tuyệt đẹp, Nora chỉ mặc độc áo ngực, đồ lót, và con dao bay trong tay. Đúng là một cơ thể đẹp mắt, và một nụ cười tuyệt vời.
Tôi chú ý thấy chỉ có một suất ăn được dọn ra trên bàn. “Em không ăn gì ư?”, tôi hỏi.
“Không, em nhấm nháp một chút giăm bông rồi”. Cô giơ cao một chai nước. “Và em có món quen thuộc đây rồi. Phải canh chừng vòng eo chứ”.
“Anh đã trông chừng nó cho em rồi. Không có lý do gì để lo lắng cả”.
Tôi ngồi xuống và quan sát trong lúc cô chuẩn bị đồ ăn với chảo trên bếp. Nhìn chằm chằm thì đúng hơn. Nhìn từ đằng sau trông cô nàng vẫn lộng lẫy như lúc chính diện. Và nhân nói tới vòng eo đó - “Vòng eo nào nhỉ?”.
Thôi nào, Craig.
Nhưng thật lòng, tôi không thể. Đó là một cảm giác rất kì lạ và ngay lập tức nó khiến tôi nghĩ về một người mình từng biết. Một sĩ quan phòng chống ma túy, một người bạn. Cậu chàng là một gã rất tốt, một cảnh sát tốt. Ít ra là cho tới sai lầm chết người ấy. Cậu bạn điên rồ đã thử một món hàng, và rồi trở nên nghiện ngập.
Bài học ấy khó mà bỏ qua. Ngay cả sau khi đã tắm rửa tôi nghĩ mình vẫn có thể thoảng thấy mùi Nora trên da. Tôi vẫn có thể cảm thấy cô ta. Và tất cả những gì tôi có thể nghĩ tới là tôi vẫn còn ham muốn cô nàng đến thế nào. Tôi không biết làm cách nào để ngừng bản thân lại.
“Của anh đây”, cô nói.
Tôi nhìn xuống đĩa trứng ốp la to đùng và mềm mịn mà cô vừa đặt xuống trước mặt. “Trông ngon đây”. Tôi đã khá đói, có thể bởi vì đã đốt cháy năng lượng ở phòng nghỉ lúc trước.
Tôi nhấc dĩa và cắn một miếng. “Thật ngoạn mục”.
Cô nháy mắt. “Anh sẽ không nói dối em, phải không?”.
“Ai cơ, anh á?”.
“Phải, chính anh, Craig Reynolds”. Nora nghiêng người và lướt tay qua mái tóc của tôi. “Anh có muốn dùng bia hay một thứ gì đó không?”.
“Một chút nước thì sao nhỉ”, thứ duy nhất tôi cần lúc này là thêm một lượng cồn nữa.
Cô bước tới chạn bếp để lấy cốc trong khi tôi tiếp tục đánh chén món ốp la. Sự thật cần phải được nói ra, nó quả thực rất ngon.
“Anh có ở lại đêm nay được không?”, cô hỏi lúc quay trở lại cùng cốc nước. “Làm ơn hãy ở lại”.
Câu hỏi làm tôi sửng sốt, mặc dù đáng lẽ ra không nên vậy. Tôi bắt đầu nhìn quanh bếp, mỗi lúc một ý thức hơn về chủ nhân của nó. Nơi này đáng đạt mức chuyên nghiệp - thật ra là tuyệt đẹp - vẻ thượng hạng có ở mọi ngóc ngách và từng vết nứt nẻ. Viking Traulsen, Miele, Gaggia - những nhãn hiệu hàng đầu thế giới.
Nora nhìn theo hướng phòng nghỉ. Chiếc váy vẫn còn nằm trên sàn đá cẩm thạch.
“Em nghĩ là đã quá muộn để thấy rợn người rồi”, cô nói.
Cô ấy nói đúng, và tôi chuẩn bị thừa nhận điều tương tự - thì bỗng nhiên bụng rộn lên một cảm giác rất lạ.