Vẫn còn thời gian để dừng lại. Một cơ hội để rứt ra. Tất cả những gì mình cần làm là ngừng hôn Nora.
Nhưng tôi đã không thể dừng lại. Cô thật mềm mại và tuyệt diệu trong vòng tay tôi. Mùi hương thật quyến rũ: cả cơ thể, mái tóc. Cặp mắt màu xanh đã ở rất gần.
Nora nắm lấy tay tôi và lướt nó dọc theo phía trong bắp đùi. Hơi thở cô nén lại. Khi tôi chạm tới làn vải lụa lót mềm mại, cô túm lấy tôi chặt hơn, phần hông cử động theo từng sự động chạm. Cô bắt đầu rên rỉ, và nó phải là thật, phải là như vậy. Tại sao cần giả bộ với tôi chứ?
Áo sơ mi được lột tung. Quần dài được kéo xuống. Chúng tôi ngừng hôn nhau trong một khắc - chỉ đủ để nâng chiếc váy của Nora qua đầu. “Làm tình với em đi”, cô nói, khẽ khàng như thể hết hơi. Và chỉ như vậy. Chỉ có điều nó vang lên rất gợi tình và không thể cưỡng lại.
Nora kéo cả hai chúng tôi xuống sàn và cưỡi lên tôi. Cô đẩy đồ lót xuống bên cạnh, nắm tôi trong tay và dẫn lối vào bên trong mình. Ngay cả trong khoảnh khắc nóng bỏng ấy, một lời khôi hài chạy ngang qua tâm trí tôi: Mày xong rồi, O’Hara ạ.
Tôi cảm thấy choáng váng. Cả căn phòng đang xoay tròn. Căn phòng ư? Chúng tôi đang ở phòng nghỉ lát đá cẩm thạch tại nhà của Connor Brown, người đàn ông cô đã đính hôn. Người có thể đã do chính tay cô nàng sát hại. Không thể hỗn độn hơn được nữa, tôi nghĩ.
Nghĩ lại đi. Việc tiếp theo mà tôi biết là tiếng chuông phía dưới chân. Chỉ mất một quãng để hiểu ra đó là cái gì.
Điện thoại di động.
Chúa ơi. Tôi biết đó là ai. Susan! Cô chắc hẳn gọi tới xem mọi việc thế nào. Nói về chuyện tính toán thời gian một cách đáng kinh ngạc.
“Đừng có nghĩ đến chuyện nhận cuộc gọi đó”, Nora nói.
Đừng lo, anh không nghe đâu.
Tiếng chuông ngưng bặt trong khi chúng tôi tiếp tục, không lỡ một nhịp. Chúng tôi chìm trong nhịp điệu, ăn ý tới kinh ngạc. Nora lướt những lọn tóc nâu óng đẹp qua khuôn mặt tôi. Cô ở bên trên, rồi lại xuống dưới; cô quỳ lên hai tay và chân, những đường cong thanh tú và tiếng rên trầm tiếp tục đòi hơn thế nữa cho tới khi phòng nghỉ vang vọng tiếng cả hai đã đạt tới đỉnh điểm.
Trong một vài phút, nếu không hơn, cả hai chỉ nhìn chăm chú lên trần, không nói một điều gì, cố lấy lại hơi thở.
Cuối cùng, tôi nháy mắt. “Chìa khóa bị kẹt?”.
“Này, anh là người đã bị lừa cơ mà”.
“Anh đã như thế, đúng không?” Tôi nói. Và rồi chúng tôi bật cười, cười một cách thật sự, như thể đó là điều buồn cười nhất đã từng xảy ra với một trong hai người. Nora có một tiếng cười tuyệt vời mỗi khi cô thả lỏng mình. Nó khiến bạn muốn hòa theo giọng cười ấy.
“Anh có đói không?”, cô hỏi. “Thịt nướng nhé? Bọn em có loại Kobe. Hay món ốp la thì thế nào?”.
“Em cũng biết nấu nướng”.
“Em sẽ coi đó là câu trả lời Có. Nếu anh muốn thì có chỗ tắm trong phòng nghỉ dành cho khách đấy. Ở tầng trên, phòng đầu tiên bên phải”.
“Thế thì tuyệt”.
Cô quay nghiêng người và hôn tôi. “Không tuyệt bằng anh đâu, Craig Reynolds”.