Tuần Trăng Mật Sách Trinh Thám

Chương 73

“Chuyện gì không ổn vậy?”, Nora hỏi.

“Anh không biết”, tôi nói. “Tự dưng anh thấy...”.

Như thể mình sắp ọe ra khắp phòng bếp này.

Tôi nhảy ra khỏi ghế và chạy về phía nhà tắm, vừa kịp tới chỗ bồn cầu. Tôi quỳ thụp xuống hai đầu gối và nôn dữ dội. Món ốp la ra đầu tiên. Cả phần lớn bữa trưa cũng vậy.

“Craig, anh ổn cả chứ?”, cô hỏi từ phía sau cánh cửa phòng tắm.

Không, không hề. Tôi đã bị quật ngã và đang quay cuồng trong từng đợt sóng thủy triều của cơn nôn thốc nôn tháo này. Tầm nhìn mờ dần. Tất cả những gì tôi có thể làm là bám chắc và cầu cho nó qua đi.

Giá mà gã cảnh sát từ nghĩa trang có thể thấy cảnh tượng mình bây giờ.

“Craig? Anh đang làm em sợ đấy”.

Tôi quá bận bịu nôn mửa để đáp lại bất cứ điều gì cô nói. Quá choáng váng và yếu ớt.

“Em lấy cho anh thứ gì được không?”, cô hỏi.

Với hai cánh tay bám chặt quanh đồ sứ, tôi phải đối mặt với một nỗi sợ khủng khiếp: sẽ ra sao nếu nó không bao giờ kết thúc?

“Craig, làm ơn hãy nói gì đi”.

Tuy vậy, tới khắc tiếp theo, cơn đau đã qua đi. Nhanh chóng như lúc nó tới, cơn quặn thắt đã biến mất. Chỉ như vậy.

“Anh ổn”, ngạc nhiên cũng nhiều như nhẹ nhõm. “Giờ thì anh ổn rồi. Anh sẽ ra ngay trong một phút nữa”.

Tôi ì ạch lết ra chỗ bồn rửa, súc miệng và dấp nước lạnh vào mặt. Lại một lần nữa tôi nhìn vào hình ảnh phản chiếu của mình trong gương. Đó ắt phải là đầu độc thực phẩm.

Nhưng cũng không thể thoát khỏi một khả năng nữa - Tôi đã chỉ đơn thuần chịu đựng mối lo âu vì đã làm tình quá mức. Nói đơn giản hơn, món ốp la không hòa nhập lắm với lỗ lớn không khoan nhượng trong bụng tôi.

Chúa ơi, O’Hara. Tỉnh lại đi!

Tôi trở lại trong bếp và thấy Nora đầy lo âu. “Anh làm em sợ chết khiếp”, cô nói.

“Anh xin lỗi. Quả là rất lạ”. Tôi loay hoay đưa ra một lời giải thích có thể tin được. “Có lẽ là quả trứng không tốt lắm”.

“Có thể vậy. Ôi, em thấy tệ quá. Ôi, Craig. Nhưng bây giờ thì anh thấy tốt hơn rồi chứ?”.

Tôi gật đầu.

“Anh chắc chứ? Đừng có cố tỏ ra là người hùng”.

“Ừ”.

“Giờ thì em là người thực sự cảm thấy kinh khủng”, cô nói. “Anh sẽ không bao giờ ăn đồ em nấu nữa”.

“Đừng có ngốc thế. Có phải lỗi của em đâu”.

Cô bĩu môi. Trông cô thật sự đau đớn và hoảng sợ. Tôi bước tới và vòng tay qua người cô. “Anh sẽ hôn em nhưng mà...”.

Cô mỉm cười. “Em nghĩ là mình sẽ bới ra một chiếc bàn chải”, cô nói. “Nhưng với một điều kiện”.

“Gì vậy?”.

“Rằng anh đồng ý ở lại đây đêm nay”. Lại một lần nữa - với cảm xúc thật sự - “làm ơn đi mà?”.

Có lẽ nếu như cô nàng không chỉ mặc trên người áo ngực và đồ lót. Có thể nếu như tôi đã không ôm cô ta chặt đến thế vào lúc đó. Có lẽ tôi đã có thể nói Không. Có thể, nhưng tôi nghi ngờ điều đó.

“Anh cũng có một điều kiện của riêng mình”, tôi nói.

“Em biết anh định nói gì và em sẽ không nghĩ tới nó đâu”.

Có nghĩa là chúng tôi sẽ ngủ xa phòng ngủ chính đêm đó. Không có nghĩa chúng tôi đã thực sự ngủ nhiều cho lắm. Tôi tự hứa với bản thân rằng đây sẽ chỉ là chuyện của đêm nay. Ngày hôm sau tôi sẽ kết thúc nó. Tôi sẽ tìm ra một cách khác để gần gũi cô nàng mà không quá thân thiết.

Nhưng sâu thẳm bên trong tôi biết điều gì đang xảy ra. Tôi có thể cảm thấy nó ở mọi nơi.

Tôi đã dính vào Nora.