Tuần Trăng Mật Sách Trinh Thám

Chương 65

Tới giờ nghỉ trưa, Susan bước vào quán Angelo’s, một trong những nhà hàng Ý lâu đời và uy tín nhất, cũng không xa văn phòng FBI lắm. Bác sĩ Donald Marcuse đang đợi cô tại một bàn khuất ở phía sau.

“Susan. Quả là một niềm vinh hạnh. Hãy tưởng tượng mà xem, kéo được cô ra khỏi văn phòng cơ đấy”.

Susan mỉm cười. Donal Marcuse luôn biết cách làm cô dễ chịu bằng tài mỉa mai châm biếm của mình. Anh là một bác sĩ tâm lý pháp y thường làm việc với Cục điều tra, nhưng cô đã từng điều trị với anh trong sáu tháng, sau khi cuộc hôn nhân tan vỡ.

“Nhân tiện nói thêm, tóc cô trông tuyệt lắm”, anh nói. Cô đang để kiểu đầu bob ngắn và mới bắt đầu nhuộm hơi nâu.

“Chỉ vì mục đích thông tin thôi nhé”, Susan nói, “chứ không phải là tôi quan tâm đâu, nhưng kiểu tóc này bây giờ có được coi là gợi cảm không?”.

Vị bác sĩ nhún vai: “Giả thuyết của tôi là thế này: nếu một người phụ nữ đã nói được thế, thì một gã đàn ông cũng có thể. Không rõ là giả thuyết này có cần đưa đi kiểm nghiệm không đây”.

“Chắc là không. Quá logic rồi”.

Họ gọi đồ ăn rồi bàn về vụ việc hiện thời và những lề thói ranh mãnh của New York cho tới khi Susan liếc nhìn đồng hồ.

“Một ngày thế là đủ?”, Marcuse nói và mỉm cười dễ chịu. “Thực sự thì cô đang nghĩ gì trong đầu vậy?”.

Một vài phút tiếp theo, Susan kể cho vị bác sĩ tâm lý nghe những gì mình biết về Nora Sinclair. Sau đó cô đề nghị anh thoải mái điền vào chỗ trống đến chừng nào có thể. Cô muốn biết điều gì đã biến Nora thành một tên sát nhân và chính xác thì cô ta thuộc loại sát nhân nào.

Đúng theo phong cách của mình, Susan ghi lại lời của Marcuse nói. Cô sẽ xem lại những ghi chép đó khi quay trở về văn phòng để có thể chia sẻ chúng với O’Hara.

Theo Marcuse, một “góa phụ đen” là kiểu phụ nữ sát hại bạn đời hoặc người tình một cách máy móc, thỉnh thoảng cũng có thể là thành viên trong gia đình. Có thể thay từ “góa phụ” bằng “tội ác sinh lợi”. Với loại sát nhân này, mọi thứ chỉ thuần túy là công việc kinh doanh. Động lực cơ bản chính là lợi nhuận.

“Hầu hết các nữ sát thủ hàng loạt đều nhắm vào lợi nhuận”, Marcuse nói, và hẳn anh sẽ phải biết điều đó.

Người bác sĩ tiếp tục câu chuyện một cách dễ chịu và thực tế. Nora có thể đã khắc sâu vào tâm trí rằng không thể tin tưởng được đàn ông. Có thể bản thân cô ta cũng đã rất đau đớn.

Hơn thế, bà mẹ cũng đã từng bị một người đàn ông phụ bạc, hoặc là nhiều người đàn ông, khi Nora còn bé.

“Có lẽ Nora đã bị lạm dụng khi còn là một đứa trẻ. Hầu hết các đồng nghiệp của tôi sẽ nói như vậy. Tôi thì không quan tâm tới một câu trả lời dễ dàng đến vậy. Thế thì mất hết cả vui”.

Donald Marcuse cuối cùng cũng dừng nói về Nora và nhìn sang Susan. “Cô nàng thực sự chọc tức cô rồi, phải không? Chẳng giống cô chút nào”.

Susan ngẩng lên từ đống ghi chép. “Cô ta rất nguy hiểm, Donald ạ, tôi không quan tâm nếu cô ả có từng bị lạm dụng đi nữa. Cô ta xinh đẹp và duyên dáng, nhưng đó là một kẻ sát nhân. Và cô ta sẽ không dừng lại đâu”.