Cô đã lầm.
“Nora, có phải chị đó không?”.
“Đúng thế. Ai đang nói vậy?”.
“Elizabeth”, cô nói. “Elizabeth Brown”.
Chết tiệt. Em gái Connor đang gọi tới từ Santa Barbarra và Nora ngay lập tức cảm thấy một chút ngớ ngẩn vì đã không nhận ra giọng nói ấy. Sau cùng thì, nói cho đúng, cô đang là khách trong nhà của cô em gái đó.
Dẫu sao thì mối lo âu đó đã không tồn tại lâu. Sự ngọt ngào vì cảm giác tội lỗi của Elizabeth lại tiếp diễn. Cô đã không thể dễ chịu hơn.
“Em đã rất lo lắng cho chị”, cô nói. “Chị ổn cả chứ?”.
Nora mỉm cười với mình. “Cám ơn em, Elizabeth. Chị đang cố đứng vững. Chị rất cảm kích vì em đã hỏi thăm. Em biết đấy, chị đã rất thận trọng khi ở lại đây. Đương nhiên chị không muốn mình lưu lại lâu hơn mong đợi”.
“Ôi, làm ơn đi, em hy vọng chị không nghĩ rằng đó là lý do em gọi điện”, cô nói. “Không gì có thể xa xôi hơn là ý nghĩ đó trong tâm trí em”.
“Em chắc chứ?”.
“Hẳn rồi. Bên cạnh đó, em thậm chí sẽ chẳng có thời gian lo thu xếp cho căn nhà ngay cả khi em muốn vậy”.
“Chị hiểu vậy nghĩa là công việc đang rất bận rộn”.
“Vâng. Có hai tòa nhà do em thiết kế đang được thi công và cái thứ ba chuẩn bị đào móng”.
“Cuộc sống quyến rũ của một nhà thiết kế, nhỉ?”.
“Ước là vậy”, cô nói và thở dài. “Không hẳn, em e là mình khá rập khuôn khi vơ vào người cả đống giờ làm. Có lẽ đó là cách tốt nhất để không nghĩ về Connor”.
“Chị biết”, Nora nói. “Gần đây chị cũng đã nhận thêm ba khách hàng nữa - hơn cả những gì thời gian biểu cho phép”.
Hai người tiếp tục nói chuyện trong vài phút. Không có gì gượng ép trong cuộc hội thoại. Không hề ngập ngừng. Từng câu nói đều có vẻ được thốt ra rất tự nhiên.
“Chị biết không, thật tiếc”, Elizabeth nói.
“Chuyện gì cơ?”.
“Hoàn cảnh mà chúng ta quen biết nhau ấy. Hai ta có thật nhiều điểm chung”.
“Em nói đúng đấy. Quả là như vậy”.
“Có lẽ nếu những chuyến công tác đưa chị tới đây, chúng ta có thể hẹn ăn trưa hay gì đó. Hoặc nếu em quay lại New York chẳng hạn?”.
“Chị rất thích”, Nora nói. “Thật sự rất thích. Hẹn vậy nhé”.
Trong mơ ấy, Lizzie.