Nora cũng không phí phạm chút thời gian nào. Cô gọi lại gần như ngay lập tức. “Tôi có thể dùng một số tin tốt lành”, cô nói.
“Tôi đã nghĩ là có thể sẽ như vậy. Đó là lý do vì sao tôi gọi ngay cho cô.
“Nó liên quan tới...”, giọng cô rớt dần.
“Đúng vậy, kết quả kiểm tra từ lần khám nghiệm thứ hai đã tới”, tôi nói. “Trong khi tôi không rõ liệu ‘tin tốt lành’ là cách đúng để gọi nó hay không, thì cô sẽ rất vui khi biết rằng các cuộc kiểm tra kèm theo đều khẳng định kết luận của lần khám nghiệm ban đầu”.
Cô ta không nói gì.
“Nora, cô có ở đó không?”.
“Tôi đây”, cô đáp trước khi lại trở nên im lặng. “Anh nói đúng. ‘Tin tốt lành’ không phải là cách để diễn tả điều này”.
“Vậy ‘nhẹ nhõm’ thì sao?”.
“Có thể là đúng nó đấy”, cô trả lời, giọng nói dần trở nên nghẹn ngào. “Bây giờ thì Connor sẽ thực sự được yên nghỉ”. Nora khẽ khóc, và tôi phải thừa nhận rằng nghe khá thuyết phục. Với tiếng sụt sịt cuối cùng, cô nói lời xin lỗi.
“Không cần phải xin lỗi đâu, tôi biết chuyện này đã khó khăn đến thế nào đối với cô. Ừm, thật ra tôi đoán là mình không biết rõ lắm”.
“Chỉ là tôi không thể gạt bỏ suy nghĩ ấy ra khỏi đầu. Thực sự đào một chiếc quan tài lên”.
“Đó là một trong những kinh nghiệm khó chịu nhất trong nghề của tôi”, tôi nói.
“Điều đó có nghĩa là anh đã ở đó à?”.
Sự thật sẽ mang lại tự do cho bạn. “Tôi e là vậy?”.
“Vậy còn người chịu trách nhiệm toàn bộ chuyện này thì sao?”.
“Ý cô là gã O’Hara hâm hấp đó ấy hả?”.
“Phải, có điều gì đó nói với tôi rằng ông ta sẽ muốn tới tận nơi”.
“Có thể”. Tôi nói. “Nhưng ông ta vẫn ở lại Chicago. Ông ta không phải loại người thích làm vấy bẩn đôi bàn tay. Tuy thế, tin tốt - và tôi nghĩ chúng ta thực sự có thể nghĩ đây là tin tốt - O’Hara cuối cùng đã sẵn sàng kết thúc vụ điều tra nhỏ bé của mình”.
“Theo tôi hiểu, ông ta đã hết nghi ngờ?”.
“Ồ, ông ta luôn hoài nghi mọi thứ”, tôi nói. “Về tất cả mọi người và mọi vật xung quanh mình. Mặc dầu vậy, trong trường hợp này, tôi nghĩ ngay cả ông ta cũng đã nhận ra rằng sự thật là sự thật. Công ty Bảo hiểm Trọn đời sẽ thực hiện thanh toán. Một phẩy chín triệu đô la, từng xu lẻ một”.
“Khi nào nó sẽ được tiến hành?”.
“Sẽ phải có vài thủ tục - cô biết đấy, luân chuyển giấy tờ thôi. Tôi có thể nói là sẽ có tờ séc sẵn sàng trong một tuần nữa. Như vậy ổn chứ?”.
“Hơn cả ổn, Có việc gì tôi cần phải làm trong lúc đó không? Điền cái gì đó chẳng hạn?”.
“Có một giấy biên nhận cần ký, nhưng cô sẽ làm việc đó khi đã cầm tiền trong tay. Ngoài ra thì, cô chỉ cần làm một việc nữa”.
“Gì vậy?”, cô hỏi.
“Cho phép tôi mời cô dùng bữa trưa, Nora ạ. Sau tất cả những gì tôi bắt cô phải trải qua, đó là điều ít nhất tôi có thể làm”.
“Việc đó thực sự không cần thiết. Thêm vào đó, đâu phải anh bắt tôi chịu đựng điều gì. Anh đã rất tử tế. Tôi nói thật lòng đấy, anh Craig”.
“Cô biết không, cô nói đúng đó”. Tôi vừa nói vừa cười. “Nếu có bao giờ được một bữa ăn do công ty trả tiền, thì đây là lúc đó đấy”.
“Amen”, cô cũng cười lại. Kiểu cười dễ dàng và thoải mái. Dễ chịu. Không gò bó.
Âm nhạc vang lên bên tai tôi.
Như tiếng ai đó sắp mất cảnh giác.