“Ồ. Em biết anh rồi còn gì, luôn giữ cho mình bận rộn. Còn cuộc kiểm tra nhỏ bé của chúng ta với Connor Brown quá cố thì sao rồi?”.
“Không có gì... chẳng gì cả... hoàn toàn không”, Susan đáp, lộ rõ sự thất vọng.
Sau hai ngày chờ đợi tại căn hộ tạm bợ của mình, tôi nhận được điện thoại của cô vào buổi chiều. Báo cáo từ lần khám nghiệm tử thi thứ hai của Connor Brown vừa được đặt lên bàn cô. Susan nói lại rằng những cuộc kiểm tra toàn diện hơn vẫn mang lại kết quả như cũ. Anh chàng đó đã chết do tình trạng tim ngừng đập. Không có dấu hiệu bị đầu độc. Không có gì. Chẳng gì cả. Hoàn toàn không.
“Liệu có bất kỳ điều gì được phát hiện lần này mà cuộc khám nghiệm trước chưa tìm ra không?”. Tôi hỏi.
“Chỉ có một chỗ loét khá kinh tởm”, cô nói. “Đương nhiên, với một gã làm ngành tài chính chết vì đau tim ở tuổi bốn mươi, không có gì thực sự đáng ngạc nhiên”.
“Anh đoán là không. Chỉ vậy thôi à, còn gì không?”.
“Ồ, ý anh là, ngoài những vết trầy xước vì thi thể bị rơi ra khỏi quan tài ấy hả?”.
“Chết tiệt thật, cái thằng nhóc ở phòng thí nghiệm bệnh lý lại hớt lẻo rồi, phải không?”.
“Không, thật ra thì đó là tay cảnh sát vẫn còn nôn mửa suốt ba ngày sau, nhờ anh cả đấy”.
Tôi thấy mình mỉm cười khi nhớ tới cảnh tượng đã được cất giữ trong hồ sơ ký ức.
“Đó là một công việc bẩn thỉu và ai đó phải làm thôi”.
“Ai đó ngoài anh ra, đương nhiên rồi”.
“Này, anh chàng đó đã không cười với câu chuyện đùa của anh”.
“Không cần phải nói thêm đâu”.
“Vậy thì, anh đoán là đến lúc gọi cho Nora rồi”.
“Em đã nghĩ về điều đó”, cô nói. “Có lẽ anh nên lờ kết quả khám nghiệm đi, để xem cô ta có bắt đầu run sợ không”.
“Nếu là một ai đó khác, thì anh sẽ nói Có. Nhưng không phải là Nora. Điều duy nhất là cô ta sẽ càng thêm nghi ngờ. Anh sợ cô nàng sẽ đáp trả đấy”.
“Anh chắc chứ?”.
“Chắc hết mức có thể. Anh nghĩ nếu chúng ta có gặp may với cô nàng này, thì dịp đó sẽ tới khi cô ta tin rằng mọi chuyện đã xuôi chèo mát mái”.
“Ví dụ như, tiền đã được chuyển đi?”.
“Đúng. Để cô ta biết được mình sắp giàu thêm một phẩy chín triệu đô la nữa”.
“Điều đó sẽ khiến em cảm thấy xuôi chèo mát mái”.
“Cả hai ta đều thế”.
“Vậy nghĩa là anh sẽ phải hành động nhanh hơn”. Susan nói. “Dù có viện lý do nào thì ‘Tấm séc đang trên đường bưu điện’ cũng sẽ chỉ cho anh thêm một chút thời gian thôi”.
“Không thành vấn đề. Cray Reynolds đã tạo dựng được mối thiện cảm tốt với Nora. Thậm chí còn hơn nữa khi anh gọi điện báo tin tức tốt lành này”.
“Hãy nhớ một điều”, Susan nói. “Sẽ luôn luôn có thêm ‘một điều’ với cô ta”.
“Cái gì vậy? ‘Một điều nữa’ của hôm nay đấy à?”.
“Trong khi anh cố làm Nora mất cảnh giác, hãy chắc rằng mình không như vậy”.