“Được rồi, giờ hãy quay người lại, chậm thôi”.
O’Hara quay 180 độ. Chậm rãi.
“Giờ thì, nó đang ở đâu?”, gã hỏi. “Cái vali. Những thứ bên trong. Tất cả những gì mày có”.
“Tôi không biết. Thật lòng đấy, anh bạn”.
“Nhảm nhí”.
“Này, tôi đang nói thật đấy. Tôi đã giao nộp nó ngay khi vừa lấy được. Tại một gara ở New York”.
Người giao hàng chĩa nòng súng vào trán O’Hara. Mạnh tới mức ê ẩm. “Thế thì tao đoán chẳng còn gì để nói nữa”.
“Giết tôi rồi cậu cũng sẽ chết trong vòng hai mươi tư giờ thôi. Chính cậu. Cá nhân cậu thôi. Đời mà”.
“Tao không nghĩ vậy”, Gã Pizza nói, và lên cò súng.
O’Hara cố đoán ý qua mắt của tên nhóc. Anh không thích thú lắm với những gì mình nhìn thấy. Lạnh lùng và đầy tự tin. Chắc hẳn cậu chàng này làm việc cho người bán những tệp tin đó lúc đầu. Có thể chính cậu ta là người bán. “Được rồi, được rồi, hượm đã. Tôi biết nó đang ở đâu”.
“Ở đâu?”.
“Tôi có nó ngay ở đây. Tôi giữ nó suốt cả thời gian qua”.
“Lấy ra cho tao xem”.
O’Hara dẫn gã xuống hành lang vào phòng ngủ. Anh có thể nghe thấy âm thanh yếu ớt từ dàn stereo nhà hàng xóm. Nghĩ tới việc kêu cứu. “Dưới giường ấy”, anh nói. “Tôi sẽ lấy nó. Ở ngay trong túi cắm trại”.
“Mày chỉ việc đứng nguyên ở đó. Tao sẽ tự nhìn xuống giường thay cho cả hai”.
Người giao hàng cúi xuống để hé nhìn. Đủ để chắc là có một chiếc túi cắm trại màu đen. Gã mỉm cười. “Mày không biết nó là gì, phải không?”.
“Điều gì khiến cậu nói vậy?”.
“Vì nếu biết, tao không nghĩ là mày sẽ ngủ ở đây cùng với nó đâu”.
“Vậy thì tôi đoán là mình nên hân hoan mà trả lại cho cậu”.
“Đúng vậy. Giờ thì lôi nó ra đi. Đơn giản và dễ dàng”.
“Cậu là gì trong vụ này? Người bán ư? Hay một kẻ đưa tin khác?”.
“Chỉ việc lôi cái túi ra thôi. Mà nhân tiện, tao là một người đưa tin. Giống một người bạn cũ. Cái gã mà mày đã bắn ở Ga Lớn Trung Tâm. Chúng tao đã như anh em một nhà”.
Du Khách quỳ xuống và chậm rãi với dưới gầm.
“Để một tay lên trên giường”. Gã Pizza nói.
“Cậu nói sao cũng được”. Anh đặt tay trái lên tấm ga trải giường, bàn tay phải biến mất, lục lọi chiếc túi cắm trại.
Và khẩu súng dí sát bên cạnh.
“Lấy được chưa?”. Người giao hàng hỏi. “Đừng có giỡn với tao”.
“Rồi, lấy được rồi. Thoải mái một chút đi nào. Chúng ta đều là dân chuyên nghiệp cơ mà, phải không?”.
“Một trong hai có vẻ vậy đấy”.
O’Hara vung tay ra và nổ hai phát súng, viên đạn xuyên qua lồng ngực tên còn lại. Hắn ngã vật xuống sàn, chết ngay tức khắc. Thật ra, có tới hai xác chết trong cánh cửa tủ quần áo ốp hai gương, còn sởn gai ốc hơn gấp đôi.
O’Hara lục tìm thẻ căn cước. Anh chẳng ngạc nhiên khi không thấy thứ gì. Thậm chí một chiếc ví cũng không.
Anh bước ra bếp và gọi một vài cuộc điện thoại cần thiết. Họ sẽ tới và dọn dẹp thi thể, thậm chí còn chùi cả vết máu trên thảm nữa. Rất hiệu quả. Cho tới lúc đó thì chỉ còn một việc để làm.
Anh mở hộp bánh pizza và cắn một miếng xúc xích cùng hành. Miếng đầu tiên luôn là ngon nhất. Và bây giờ, khi anh đang nhồm nhoàm đồ ăn, câu hỏi muôn thuở đó lại tới. Ai đã cử Gã Pizza bám đuôi anh? Ai có thể biết anh đang ở đây? Ai muốn anh phải chết?
Và làm thế nào anh có thể dùng những điều này làm lợi thế cho mình trong tương lai?
Liệu anh có tương lai không?