Tuần Trăng Mật Sách Trinh Thám

Chương 61

Du khách - à, vị Du Khách tội nghiệp - đang thấy bồn chồn, nản chí và rã rời khắp cơ thể. Có ít nhất một trăm nơi khác anh muốn tới, nhưng chốn này - nơi trú chân tạm thời lúc xa nhà - là chỗ anh cần có mặt.

Anh vẫn chưa hiểu được danh sách các tài khoản nước ngoài. Hiển nhiên là những kẻ có tên trong tệp tin đang cố trốn thuế. Nhưng bọn họ là ai? Giá tiếp cận danh sách này là bao nhiêu? Và tại sao nó lại được đánh đổi bằng mạng sống của một con người?

Anh đã đọc báo và ngốn xong một quyển tiểu thuyết dày cộp của Nelson Demille viết về Việt Nam. Còn bây giờ, anh đang ngồi trên đi văng, đọc ấn phẩm mới nhất của tờ Họa báo Thể thao. Khi đang đọc ở một bài viết về hy vọng kéo cờ chiến thắng trong năm đang phai nhạt dần của đội bóng chày Red Sox tại Boston, sự yên tĩnh của căn phòng bị phá vỡ.

Ai đó đang đứng ở cửa.

Anh lặng lẽ nhấc khẩu Beretta lại bên mình và đứng dậy. Anh bước tới cửa sổ, kéo tấm rèm che lên để hé nhìn ra cửa trước. Để làm mọi việc tồi tệ hơn, trời đang mưa như trút, biến tất cả mọi thứ thành một đống bùn nhão nhét.

Đang đứng ở đó là một gã cùng với chiếc hộp vuông mỏng dẹt trong tay. Ở đằng sau, phía lối đi, là chiếc Toyota Camry đang nổ máy.

Du Khách mỉm cười. Bữa tối đã được phục vụ.

Nhét khẩu súng lại sau lưng và phủ áo lên trên, anh mở cửa chào đón một anh chàng giao hàng khác từ Nhà Pizza của Pepe. Anh đã kịp gọi đồ cả nửa tá lần từ lúc mới đến.

“Xúc xích và hành, đúng không ạ?”, người giao hàng hỏi. Trông cậu ta ở tầm tuổi đại học, hoặc là hơn. Khó mà nói chính xác được với vành mũ bóng chuyền sùm sụp đó.

“Đúng. Bao nhiêu?”.

“Mười sáu đô năm mươi”.

“Và cậu nghĩ là đến giờ tôi đã phải biết điều đó”. Du Khách tự lẩm bẩm một mình. Anh mò trong túi quần nhưng rút ra tay trắng. “Đợi một chút, để tôi lấy ví”. Anh sắp quay đi thì chợt để ý thấy người giao hàng đang bị nước mưa hắt vào. "Sao cậu không vào trong nhà một lát?”, anh đề nghị.

“Cám ơn, tôi rất trân trọng điều ấy”.

Anh chàng bước vào trong khi Du Khách đi về phía bếp để tìm ví. “Trông ngoài kia ướt át quá”, anh nói với qua vai.

“Đúng thế. Ướt át nghĩa là chúng tôi còn bận hơn bình thường nữa”.

“Tôi cá là vậy. Sao lại ra ngoài ăn lúc trời đang mưa trong khi có thể gọi ai đó mang đồ đến, đúng không?”.

Du Khách quay trở lại với một tờ hai mươi trong tay. “Của cậu đây”, anh nói. “Hòa nhé”.

Người giao hàng đưa bánh pizza và nhận lấy tờ hai mươi. “Cám ơn, tôi rất trân trọng điều này”. Nói xong, anh ta cho tay vào trong áo mưa và mỉm cười. “Chỉ có điều chúng ta vẫn chưa hòa đâu”.

Du Khách điên cuồng vòng tay ra sau lưng, nhưng đã quá muộn. Một giây trước, đã có khẩu súng khác chĩa thẳng vào ngực anh.

“Không được động đậy!”, người giao pizza nói. Anh ta bước quanh và lấy đi khẩu súng Beretta được Du Khách giắt bên quần. “Bây giờ thì để cả hai tay lên tường”.

“Anh là ai?”.

“Tao là gã sẽ khiến mày ước mình đã gọi đồ ăn Trung Quốc, O’Hara ạ”.