Tuần Trăng Mật Sách Trinh Thám

Chương 6

Ngày tiếp theo, khi trời đã quá trưa, tại góc phố Bốn mươi hai và Công viên phía trước Ga Lớn Trung Tâm, một phụ nữ đột nhiên hét lên. Một người phụ nữ khác vội quay đầu lại nhìn và cũng la lớn. Người đàn ông bên cạnh lẩm bẩm, “Chết tiệt!”. Tất cả đều vội vã chạy đi tìm chỗ trốn.

Một điều gì đó rất tồi tệ đang xảy ra.

Hiệu ứng dây chuyền của nỗi sợ và sự hoang mang nhanh chóng lùa tất cả mọi người ra khỏi vỉa hè. Tất cả, trừ ba người.

Một trong số đó là người đàn ông béo tròn với tóc mai rậm rạp, mái tóc mỏng và bộ ria sẫm màu. Ông ta mặc một bộ đồ màu nâu xộc xệch với ve áo lớn. Dưới chân là một chiếc va li cỡ vừa.

Bên cạnh người đàn ông to béo là một phụ nữ hấp dẫn tầm hai mươi lăm tuổi. Mái tóc thẳng màu đỏ của cô được buông xõa xuống vai, với rất nhiều tàn nhang trên mặt. Cô mặc một chiếc váy kẻ sọc ngắn và áo hai dây màu trắng, chiếc ba lô bạc màu khoác trên vai.

Người đàn ông to béo và cô gái trẻ trông không thể nào lạ lùng hơn. Tuy thế, tại thời điểm ấy họ lại gắn kết với nhau kỳ lạ.

Bởi một khẩu súng.

“Nếu chúng mày đến gần hơn nữa, tao sẽ bắn nó!”. Gã đàn ông béo gào lên với giọng Trung Đông đậm đặc. Hắn dí mạnh nòng súng bằng sắt lạnh cóng vào thái dương cô gái. “Tao thề là tao sẽ bắn chết nó. Chỉ cần một giây thôi. Không có gì khó cả”.

Lời đe dọa được chuyển hướng sang người còn lại trên vỉa hè - một chàng trai trẻ cách đó chừng ba mét, trong chiếc quần kaki lụng thụng và áo phông đen. Trông anh ta giống một du khách bình thường. Có thể là từ Tây Bắc Thái Bình Dương chăng? Hay là Orgegon? Bang Washington? Có thể là một vận động viên điền kinh. Dẫu sao đó cũng là một thân hình khá chuẩn.

Rồi anh ta rút ra một khẩu súng.

Du Khách tiến gần lại một bước, chĩa súng vào trán gã béo với bộ ria. Đúng điểm chết. Du Khách thậm chí còn không có vẻ quan tâm đến việc cô gái trẻ cũng nằm trong tầm ngắm của mình.

“Đối với tôi cũng không có gì khó cả”, anh nói.

“Tao bảo dừng lại!”, gã béo ra lệnh. “Không được tới gần hơn. Đứng yên đấy!”.

Du Khách phớt lờ hắn và tiếp tục tiến một bước nữa.

“Tao thề là tao sẽ giết mẹ nó đi đấy!”.

“Không, mày sẽ không làm vậy”. Du Khách bình tĩnh đáp lời. “Vì nếu mày bắn cô ấy thì tao sẽ bắn mày”. Anh tiến thêm một bước nữa rồi đột nhiên ngừng lại. “Nghĩ kĩ đi nào, anh bạn. Tôi biết anh không thể để mất cái gì đó nằm trong chiếc vali kia. Nhưng nó có đáng giá bằng mạng sống hay không?”.

Gã béo nheo mắt và bỗng dưng trông đau đớn tột cùng. Có vẻ như hắn đang suy nghĩ về những gì Du Khách vừa nói. Hoặc không. Rồi hắn cười một cách man dại và lên cò súng.

“Làm ơnnnn”, cô gái trẻ run rẩy van lơn. “Làm ơnnnn”. Nước mắt tuôn trào, cô thậm chí còn không thể đứng vững.

“Im mồm!”, gã béo hét bên tai cô. “Câm ngay miệng lại! Tao còn không nghe nổi suy nghĩ của mình nữa!”.

Du Khách giữ nguyên vị trí, cặp mắt xanh dương sắt đá chỉ tập trung vào một chi tiết: ngón tay gã đàn ông đang đặt trên cò súng.

Anh không thích những gì mình đang thấy.

Kéo cò!

Thằng khốn đó sẽ bắn cô gái, chẳng phải vậy sao?