“Anh nói tên anh là gì nhỉ?”, cô hỏi.
“Craig Reynolds... nó được ghi ngay trên danh thiếp của tôi. Tôi điều hành một văn phòng của công ty, đặt ngay trong thị trấn”.
Trong khi Nora nhích người - phải nói là một dáng hình chết người - và đọc lại danh thiếp một lần nữa, túi hàng bỗng tuột khỏi tay cầm. Tôi nhào ra phía trước để đỡ lấy nó trước khi chúng kịp rơi xuống sân.
“Cám ơn anh”. Cô nói trong khi đưa tay nhận lại đống đồ. “Suýt nữa thì thành một bãi chiến trường rồi”.
“Thế này nhé, sao cô không để tôi mang nó vào trong giúp. Chúng ta cần phải nói chuyện một lát”.
Tôi biết cô nàng đang nghĩ gì. Một gã mà cô chưa từng gặp đang cố thuyết phục để được vào trong nhà. Một kẻ lạ mặt. Một kẻ đang ôm túi kẹo, không hơn không kém. Mặc dù trong trường hợp này thì khoản tiền bảo hiểm khá ngọt ngào.
Cô lại cúi xuống đọc danh thiếp một lần nữa.
“Đừng lo, tôi được đào tạo để làm việc trong nhà rồi”. Tôi đùa.
Cô khẽ mỉm cười. “Tôi xin lỗi, tôi không có ý tỏ ra nghi ngờ quá mức như thế. Chỉ là vừa qua...”.
“Một quãng thời gian khó khăn, đúng vậy. Tôi chỉ có thể tưởng tượng ra điều đó thôi. Cô không cần xin lỗi. Nếu không tiện thì chúng ta có thể bàn bạc vấn đề này lúc khác cũng được. Cô có thể ghé qua văn phòng của tôi chăng?”.
“Không, không sao. Mời anh vào nhà”.
Nora bước lại phía căn nhà. Tôi đi theo. Tạm thời là ổn. Tôi tự hỏi không hiểu cô nàng có phải là một vũ công giỏi không, còn chắc chắn cô ta bước đi rất ổn.
“Quả phỉ vani?”. Tôi hỏi
Cô ta ngoái nhìn lại. “Xin lỗi, gì cơ?”.
Tôi ra hiệu về phía gói cà phê đang lộ ra từ phía trong túi đồ. “Mặc dù gần đây tôi đang dùng loại hạt crème brúlèe, mùi cũng gần như y hệt như thế”.
“Không, đúng nó là vị quả phỉ vani”, cô nói. “Anh khá ấn tượng đấy”.
“Một cú ném chín mươi dặm trên giờ sẽ hay hơn. Nhưng thay vào đó thì tôi lại được trời phú cho khứu giác hơn người”.
“Còn hơn là không có gì”.
“Ồ, cô đúng là một người lạc quan”, tôi nói.
“Trong những ngày này thì không phải vậy”.
Tôi vội vỗ trán. “Chết tiệt thật. Thật là ngu ngốc khi nói vậy. Tôi thật sự xin lỗi”.
“Không sao đâu”, cô nói, và gần như đã mỉm cười.
Chúng tôi bước lên thềm nhà và tiến vào bên trong. Ngay chỉ phòng nghỉ thôi cũng đã to hơn căn hộ của tôi gấp bội. Chùm đèn phía trên đầu ắt hẳn đáng giá cả năm tiền lương. Tấm thảm phương Đông, những chiếc bình Trung Quốc. Chúa ơi, đúng là phô trương.
“Bếp ở phía này”. Cô vừa nói vừa dẫn lối về phía góc nhà. Khi tới đó thì mọi thứ đã quá rộng lớn so với căn hộ của tôi. Cô chỉ về phía quầy lát đá granit bên cạnh tủ lạnh. “Anh có thể đặt các thứ xuống đó. Cám ơn anh rất nhiều”.
Tôi đặt túi xuống và bắt đầu lôi các thứ ra.
“Anh không phải làm vậy đâu”.
“Đó là điều tối thiểu tôi có thể làm sau lời bình luận về sự lạc quan lúc trước”.
“Thật sự là không sao mà”. Cô bước tới cầm chiếc túi đựng quả phỉ vani. “Tôi mời anh một cốc nhé?”.
“Đương nhiên rồi”.
Tôi cố giữ những cuộc hội thoại ở mức vụn vặt trong khi chờ ấm nước sôi. Không nên làm nhiều thứ nhanh quá - nếu không thì cô ta sẽ hỏi quá nhiều. Mà đúng thế, một vài điều nghi vấn đã bắt đầu xuất hiện rồi.
“Anh biết tôi không hiểu điều gì không?”. Một vài phút sau cô nói, khi chúng tôi đã ngồi bên bàn bếp với tách cà phê trong tay. “Connor sở hữu một đống tiền nhưng không có vợ hay một đứa con nào. Sao anh ấy phải quan tâm đến bảo hiệm trọn đời chứ?”
“Đó là một câu hỏi hay. Tôi nghĩ là câu trả lời nằm ở cách những điều khoản này bắt đầu. Cô thấy đấy, ông Brown không tìm tới chúng tôi. Chúng tôi tới chỗ ông ấy. Nói cách khác là công ty của ông ấy”.
“Tôi không chắc là mình bắt kịp mạch truyện”.
“Công ty Bảo hiểm Trọn đời của chúng tôi đang tiến hành, ngày một nhiều, các chính sách bồi đắp cho người lao động. Để thuyết phục các công ty ký hợp đồng, chúng tôi cung cấp cho những người nắm quyền khoản bảo hiểm trọn đời miễn phí”.
“Quả là một đặc quyền hay”.
“Vâng, nó có vẻ giúp chúng tôi ký được kha khá hợp đồng”.
“Anh nói là số tiền của Connor là bao nhiêu nhỉ?”.
Như thể cô nàng đã quên vậy.
“Một phẩy chín triệu”, tôi nói. “Đó là mức tối đa dành cho công ty cỡ như của anh ấy”.
Cô nhíu mày. “Và anh ấy đề tên tôi là người thừa hưởng độc nhất?”.
“Vâng, đúng vậy?”.
“Khi nào?”.
“Ý cô là những điều khoản đã được ký kết lúc nào?”.
Cô gật đầu.
“Mới chỉ gần đây thôi. Năm tháng trước”.
“Tôi đoán là như vậy khá dễ hiểu. Mặc dù lúc dó chúng tôi mới ở bên nhau được một quãng thời gian ngắn thôi”.
Tôi mỉm cười. “Anh ấy chắc hẳn phải rất có cảm tình với cô ngay từ đầu”.
Cô cố mỉm cười trở lại nhưng những giọt nước mắt lăn hai bên má đã ngăn lại. Cô vội quệt chúng đi và nói lời xin lỗi. Tôi cố an ủi rằng tôi hiểu cả, không sao hết. Thật ra thì cảnh tượng khá cảm động. Hoặc là cô ta rất cừ.
“Connor đã cho tôi quá nhiều, và giờ thì cái này nữa”. Cô gạt đi một giọt nước mắt nữa. “Và có gì mà tôi không đáp lại anh ấy”.
Nora nhấp một ngụm cà phê dài. Tôi làm theo.
“Vậy, mọi chuyện sẽ được tiến hành ra sao? Tôi đoán là sẽ phải ký một số giấy tờ trước khi nhận tiền, phải không?”.
Tôi chúi người về phía bàn một chút và cầm lấy tách cà phê bằng hai tay. “Cô thấy đấy, đó là lý do tôi ở đây, thưa cô Sinclair. Có một vấn đề nhỏ”.