Trong quãng đó, tôi đã nhẩm đếm số đường khâu trên tay lái bọc da (312), chỉnh lại ghế ngồi (kéo lại gần và thẳng lên một chút), và rốt cục cũng nắm được áp lực tối ưu cho loại lốp của chiếc 330i (ba mươi PSI ở đằng trước, ba mươi lăm phía sau, ấy là quyển hướng dẫn trong bao đựng găng tay nói thế).
Mọi sự chính thức bắt đầu.
Có lẽ là tôi nên gọi cho cô ta trước. Không, tôi quyết định. Màn giới thiệu phải được thực hiện trực tiếp. Mặt đối mặt. Ngay cả khi điều đó đồng nghĩa với việc gật gà gật gù lúc đợi chờ trong xe thế này.
Nếu biết trước chuyện này sẽ trở thành một dạng giám sát bí mật thế này, tôi đã mang theo bánh rán. Dunkins, Krispy Kreme’s, của hãng nào cũng được.
Cô ta đâu nhỉ?
Mười phút sau, từ phía bên kia của đường lái chính tôi thấy một chiếc Mercedes mui trần màu đỏ rẽ vào lối trước nhà hình vòng cung của anh chàng Connor Brown quá cố. Nó đỗ lại phía trước và cô nàng bước ra ngoài.
Nora Sinclair. Và tôi đoán là nên nói thêm, Wow.
Cô cúi gập người và với về phía ghế sau, lôi ra một túi hàng tạp phẩm. Trong khi cô nàng bận nghịch ngợm với đống chìa khóa của căn nhà, tôi đã băng qua nửa mảnh vườn.
Tôi gọi với. “Thưa cô... Ừm, thưa cô”.
Cô ta quay lại. Bộ đồ đen tuyền của đám tang đã được thay thế bởi quần jean và áo phông trắng có cài nút. Vẫn là cặp kính đó. Mái tóc dày màu hạt dẻ hiện lên rực rỡ. Tôi lặp lại với chính mình - WOW.
Cuối cùng thì tôi đã tới trước mặt cô ta. Tự nhắc mình đừng quá lên giọng, tôi hỏi. “Cô có phải là Nora Sinclair không?”.
Kính hay không kính thì tôi vẫn có thể thấy được cặp mắt đang dò xét mình. “Điều đó còn tùy thuộc, chắc vậy. Anh là ai?”.
“Ôi trời, tôi xin lỗi. Đáng ra tôi nên tự giới thiệu trước”. Vừa nói tôi vừa chìa tay ra. “Tên tôi là Craig Reynolds”.
Nora xốc lại đống đồ và chúng tôi bắt tay. “Vâng, chào anh”, cô đáp, giọng nói vẫn hết sức cảnh giác. “Anh là Craig Reynolds - và...?”.
Tôi đút tay vào túi áo vét và vụng về lôi ra một tấm danh thiếp. “Tôi tới từ Công ty Bảo hiểm Trọn đời”. Vừa nói tôi vừa trao lại mảnh giấy nhỏ. Cô ta lẩm nhẩm đọc. “Tôi xin được gửi lời chia buồn”.
Cô nàng dịu giọng. “Cám ơn anh”.
“Vậv cô là Nora Sinclair, phải không?”.
“Vâng. Tôi là Nora”.
“Tôi tự đoán rằng cô hẳn rất gắn bó với ông Brown”.
Nhẹ nhàng thế là quá đủ, giọng cô lại trở về cảnh giác như trước. “Vâng, chúng tôi đã đính hôn. Bây giờ thì anh làm ơn nói cho tôi biết tất cả chuyện này là gì vậy?”.
Giờ thì đến lượt tôi giả bộ lúng túng. “Ý cô là, cô không biết gì sao?”.
“Biết gì cơ?”.
Tôi ngừng lại. “Về các điều khoản bảo hiểm của ông Brown. Chính xác là một phẩy chín triệu đô la”.
Cô nàng thất thần nhìn tôi, đúng như dự đoán.
“Tôi đoán là cô thực sự không biết, thưa cô Sinclair”. Tôi nói tiếp. “Cô là người thừa hưởng duy nhất”.