Đầu tiên là, cô để ý thấy anh chàng ăn mặc không tồi chút nào. Chiếc cà vạt rất hợp với bộ đồ, và bộ đồ đó là mốt trong một lúc nào đó của thập kỷ này.
Một điều khác là anh ta khá lịch thiệp. Những gã bảo hiểm mà cô đã gặp trước đây đều có vẻ chỉ hấp dẫn cỡ một chiếc hộp các-tông. Thực tế thì nếu cân nhắc mọi yếu tố, Craig Reynolds là một người đàn ông lôi cuốn. Mọi thứ đều hòa quyện khá ổn. Anh ta cũng lái một chiếc xe tốt. Nhưng rồi Nora lại nghĩ, đây là Briarcliff Manor chứ không phải là East Bronx. Để điều hành một văn phòng đại diện cho một công ty bảo hiểm lớn ở chỗ rừng thắt hẹp này thì cũng phải nhìn cho ra dáng.
Nhưng cô vẫn chưa hết cảnh giác.
Cô đã quan sát Craig Reynolds kĩ lưỡng và nhẩm ghi nhớ trong đầu - từ giây phút anh ta xuất hiện cho tới khi đặt tay lên cốc cà phê và thông báo “Có một vấn đề nhỏ” với các điều khoản của Connor.
“Vấn đề như thế nào?”, cô hỏi.
“Tôi nghĩ cũng không có gì lắm. Nhưng chuyện là, vì ông Brown còn khá trẻ nên bọn họ quyết định điều tra khoản tiền này”.
“Bọn họ là ai?”.
“Trụ sở chính ở Chicago. Họ quyết định việc này”.
“Và anh không được có ý kiến gì trong chuyện này sao?”
“Trong trường hợp này thì không nhiều lắm. Như tôi đã nói, các chính sách dành cho ông Brown bắt nguồn từ một bộ phận liên đoàn, được điều hành từ trụ sở chính. Tuy nhiên, việc ai sẽ đảm nhận nó sẽ tùy thuộc vào mức độ gần gũi với khách hàng. Nghĩa là, nếu không phải vì việc điều tra này, tôi sẽ là người thu xếp mọi thứ”.
“Vậy bây giờ nếu không phải là anh thì ai?”.
“Tôi chưa được thông báo, nhưng nếu được đoán thì đó sẽ là một người đàn ông mang tên John O’Hara”.
“Anh biết ông ta không?”.
“Chỉ nghe tiếng thôi”.
“Uh-oh”.
“Chuyện gì vậy?”.
“Anh đã nhăn trán một chút khi nói thế.”
“Không, không có gì to tát cả. O’Hara được cho là một gã khá cứng nhắc - làm ơn thứ lỗi cho ngôn từ của tôi - nhưng đó cũng là điều mà người ta mong đợi ở một điều tra viên bảo hiểm. Trong tầm hiểu biết của mình thì tôi có thể nói đây chỉ là một yêu cầu mang tính thủ tục thôi”.
Trong khi Craig Reynolds với lấy tách cà phê lần nữa, Nora lại ghi nhớ thêm một điều trong đầu: không có nhẫn cưới.
“Anh thích vị quả phỉ vani này chứ?”, cô hỏi.
“Còn tuyệt hơn cả mùi thơm của nó nữa”.
Cô ngả người ra ghế. Đã nín khóc, cô mỉm cười một cách dễ chịu với Craig Reynolds. Anh xuất hiện hoàn toàn tận tâm và chu đáo. Còn tuyệt hơn nữa là khi mỉm cười lại với cô, có hai lúm đồng tiền bên gò má. Tiếc là anh chàng chẳng có xu nào.
Không phải là Nora đang than phiền. Từ vị trí của cô, Craig Reynolds là anh chàng bảo hiểm có giá $1.9 triệu. Đó là một khoản trời cho mà cô chắc chắn sẽ không từ chối. Trở ngại duy nhất là cuộc điều tra đó. Dù chỉ mang tính thủ tục nhưng nó vẫn làm cô lo lắng.
Nhưng cũng không quá mức. Cô đã có một kế hoạch hoàn hảo để kiểm soát mọi tình huống. Đối với những viên cảnh sát, tại văn phòng điều tra những cái chết bất thường, với bất cứ ai hay thứ gì có thể ngáng đường cô. Và chắc chắn là một vụ điều tra bảo hiểm cũng nằm trong số đó.
Và như vậy, sau khi Craig Reynolds rời nhà buổi chiều hôm đó, cô quyết định rằng sẽ là một ý hay khi biến mất trong vài ngày. Dẫu sao thì cô cũng phải tới gặp Jeffrey cuối tuần đó. Có thể cô sẽ đến sớm một ngày và làm anh ngạc nhiên.
Sau rốt thì, đó là chồng mình.