Tuần Trăng Mật Sách Trinh Thám

Chương 3

Nora không thể ngừng ngắm nhìn chiếc nhẫn chói lòa trong suốt quãng đường tới sân bay Westchester. Connor đã lựa chọn rất khéo. Viên kim cương phải ít nhất là bốn cara, một viên đá tròn sáng chói màu D hoặc E được đính chặt ở hai bên. Tất cả ánh lên rực rỡ trong sắc bạch kim. Nó trông thật tuyệt trên đôi tay của mình, cô nghĩ. Nó trông đúng như thuộc về mình.

“Cô Sinclair, cô có cần xe tới đón khi trở về không?”, người lái xe hỏi trong khi đỡ cô ra khỏi chiếc Lincoln Town, trước cửa nhà đón khách tại sân bay.

“Không, tôi đã sắp xếp rồi”, cô nói. “Cám ơn anh”. Cô đưa cho người đàn ông một khoản tiền boa hào phóng bật mở tay cầm vali rồi kéo nó vào trong - vượt qua một hàng dài người chờ làm thủ tục - tới thẳng quầy hạng nhẩt. Trong mỗi bước chân, cô dường như nghe thấy cả giọng Connor và lời mở đầu của những câu thần chú được chia sẻ khác.

“Ít tranh cãi...”, anh sẽ nói

“Sẽ luôn đáng giá hơn”, cô sẽ đáp lời.

Sau khi máy bay cất cánh và đạt được độ cao phù hợp, Nora cuối cùng cũng rời mắt khỏi chiếc nhẫn đính hôn. Cô lật qua số mới nhất của tạp chí Nhà & Vườn. Một trong những bức tranh minh họa là ngôi nhà mà cô đã trang trí cho một khách hàng ở Connecticut. Bức hình hiện lên lộng lẫy cạnh bài viết ngập tràn những lời tán dương. Thứ duy nhất còn thiếu là tên người thiết kế.

Đúng như ý cô mong muốn.

Một giờ sau, máy bay đáp xuống sân bay Logan. Nora thuê một chiếc xe mui trần hiệu Chryslet Sebring. Cô hạ mui, đeo kính và bắt đầu cho xe lăn bánh hướng về phía Back Bay của Boston.

Kênh định vị sẵn trên đài khiến cô tin vào hai điều. Thứ nhất, Beantown có quá nhiều các kênh trò chuyện. Thứ hai, người thuê xe trước chẳng nên chọn chiếc xe này. Một chiếc xe mui trần cần có âm nhạc.

Cô nhấn nút TÌM và chọn được một giai điệu ưa thích. Với mái tóc để xõa trong gió và làn da rám nắng đắm chìm trong ánh mặt trời giữa tháng Sáu, cô ngân nga theo một bài hát cổ điển. “Anh Chỉ Để Ý Tới Riêng Mình Em” của Flamingos.

Một lát sau, Nora đã đậu xe trước ngôi nhà đá cát kết nâu hùng vĩ trên đại lộ Commonwealth, phía dưới vườn cây công cộng. Một chiều chủ nhật mùa hè yên ả đã đem lại chút may mắn: một chỗ đậu xe trống ngay trước nhà. “Quá ổn”, Nora nói.

Cô lái xe vào chỗ đậu và dành một chút thời gian vén lại mái tóc. Kẹp tóc? Không kẹp tóc? Kẹp tóc! Trước khi bước tới cửa, cô liếc nhìn đồng hồ. Đến giờ trình diễn rồi.