Đồ đạc trong nhà cũng được trang bị rất hoàn hảo - mỗi phòng là sự hòa quyện tuyệt vời giữa hình dáng và chức năng, kiểu cách và tiện nghi. Chuỗi cửa hàng đồ cổ tốt nhất của thành phố New York đã gặp được những gì đẹp nhất của Connecticut - Eleish-Van Breems, đồ cổ New Canan, chiếc ví lụa, hầm rượu. Mọi thứ in đậm dấu ấn của Money, Hudson, ngôi sao trường River - Thosmas Cole, Magritte. Một chiếc bàn viết đời George đệ Tam trong thư viện trước đây thuộc quyền sở hữu của J.P.Morgan. Một chiếc máy giữ ẩm từng được Richard Nixon trao tặng cho Castro. Một hầm rượu có lối đi riêng với sức chứa tới bốn nghìn chai và đã gần chật cứng.
Đúng vậy. Connor đã chọn một trong những nhà thiết kế giỏi nhất New York. Quả thật, anh đã quá ấn tượng với Nora, đã mời cô đi chơi. Sáu tháng sau, cô đã trói được anh.
Chưa bao giờ anh cảm thấy hạnh phúc hơn, háo hức hơn và tràn đầy sức sống hơn.
Năm năm trước, anh đã tìm thấy tình yêu, đã ngỡ ngàng và nâng niu trân trọng nó; nhưng rồi Moira, vị hôn thê của anh, qua đời vì bệnh ung thư. Anh đã từng tưởng rằng sẽ không bao giờ tìm lại được tình yêu nữa, nhưng rồi cô đã xuất hiện, người phụ nữ tuyệt vời, Nora Sinclair.
Nora bước qua phòng nghỉ lát đá cẩm thạch và đi ngang qua phòng ăn. Trước khi đi, vẫn còn đủ thời gian cho tính thèm ăn mà cô đã gieo vào Connor.
Cô bước vào nhà bếp, căn phòng ưa thích của cô trong toàn bộ ngôi nhà. Trước khi nhập học Trường Thiết Kế Nội Thất New York, Nora từng mơ ước trở thành một bếp trưởng, thậm chí đã theo học tại Le Cordon Bleu, Paris.
Và mặc dù cuối cùng cô đã chọn trang trí nhà cửa thay vì những đĩa thức ăn, nấu nướng vẫn là một trong những niềm đam mê của Nora. Nó giúp cô bớt căng thẳng và nhẹ nhõm đầu óc. Ngay cả khi chỉ chuẩn bị những món đơn giản như sở thích của Connor: một chiếc bánh kẹp thịt pho mát lớn nhiều nước sốt với hành và trứng cá muối bên trong.
Mười lăm phút sau, cô gọi, “Anh yêu, mọi thứ sắp xong cả rồi. Còn anh?”.
Connor đi xuống, nhẹ nhàng vòng tay ôm Nora từ phía sau, thì thầm bên tai Nora: “Không có một nơi nào khác trên thế gian....”
“mà em muốn đến hơn”, cô tiếp lời. Đó là một trong nhứng thứ nho nhỏ của riêng họ. Một chút bằng chứng về việc tận dụng tối đa những khoảnh khắc bên nhau, những thời khắc luôn được trân trọng hơn bao giờ hết giữa vòng quay hối hả của cuộc sống.
Anh nhìn qua vai cô khi cô thái một miếng hành lớn. “Chúng không bao giờ làm em khóc à?”.
“Em đoán là không”.
Connor ngồi xuống cạnh bàn ăn. “Khi nào thì xe tới đón em?”.
“Trong khoảng một giờ nữa”.
Anh gật đầu, tay mân mê chiếc khăn lót đĩa. “Thế cái vị khách bắt em làm việc vào Chủ Nhật này ở đâu vậy?”.
“Boston”, cô trả lời. “Một người nghỉ hưu vừa mua và phục hồi một ngôi nhà đá lớn ở Back Bay”.
Nora cắt một khoanh bánh mì và nhồi đầy những miếng thịt băm còn cháy xèo xèo cùng hai lớp pho mát và hành tây. Cô lấy thêm từ tủ lạnh nước Amstel Light cho anh và một chai Evian cho mình.
“Tuyệt hơn cả Smith và Woleensky”, anh nói sau khi cắn miếng đầu tiên. “Và vị bếp trưởng còn hấp dẫn hơn gấp bội...”.
Nora mỉm cười. “Em còn có Graeter’s cho anh nữa đấy. Vị hạt mâm xôi”. Graeter’s là loại kem ngon nhất mà cô từng được ăn, ngon nhất và tuyệt vời nhất, xứng đáng được vận chuyển từ tận Cincinnati.
Nora nhấp một ngụm nước và ngắm nhìn anh ăn một cách ngon lành. Lúc nào anh cũng vậy. Đó là một thói quen.
“Chúa ơi, anh yêu em”. Đột nhiên anh buột miệng.
“Và em cũng yêu anh”. Nora ngừng lại và nhìn sâu vào đôi mắt màu xanh da trời của người yêu. “Em yêu anh biết nhường nào”.
Anh giơ hai bàn tay lên trời. “Vậy thì thật ra chúng ta còn chờ đợi điều gì nữa?”.
“Ý anh là sao?”.
“Ý anh là, quần áo của em xếp trong nhà đã nhiều hơn của anh rồi”.
Nora chớp mắt. “Đây có phải là ý tưởng cầu hôn của anh không?”
“Không”, anh đáp. “Đây mới là ý tưởng của anh”.
Anh lấy từ trong túi quần ra một chiếc hộp nhỏ màu xanh hiệu Tiffany, quỳ một chân xuống và đặt chiếc hộp vào tay cô. “Nora Sinclair, em làm cho anh trở thành người đàn ông hạnh phúc nhất trên đời. Anh không thể tin rằng mình đã tìm thấy em. Em sẽ lấy anh chứ?”.
Hoàn toàn sững sờ, Nora mở hộp và nhìn thấy một chiếc nhẫn lớn bằng kim cương. Những giọt lệ ngập tràn trong đôi mắt tuyệt đẹp màu xanh lá cây của cô.
“Có, có, có! Chúa ơi, có!”, cô bật khóc vì hạnh phúc. “Em sẽ lấy anh, Connor Brown! Em yêu anh vô cùng”.
Pop! Sâm panh vụt ra. Đó là một chai Dom Pérignon’85 mà anh dã làm lạnh dự phòng. Anh còn mua cả một chai Jack Daniels cho mình, phòng khi Nora từ chối.
Đổ đầy hai ly, Connor nâng cao cốc chúc mừng. “Vì hạnh phúc mãi mãi”.
“Vì hạnh phúc mãi mãi”, Nora lặp lại.
Họ chạm cốc, nhấp môi và cùng nắm tay. Điên cuồng vì yêu và choáng váng trong sự háo hức, họ ngập tràn giữa những nụ hôn.
Tuy vậy, vài phút sau, bữa tiệc mừng bị gián đoạn bởi một tiếng còi ở đường lái xe. Xe đón Nora đã đến.
Cô vội vàng thay quần áo và chỉ một lát sau, khi chiếc limosin bắt đầu chuyển bánh, Nora gọi với lại qua cánh cửa xe phía sau. “Em là cô gái hạnh phúc nhất trên thế gian!”.