Nora đi vào căn phòng nhỏ và cầm lấy tay mẹ. Cô nhẹ nhàng nắm chặt nó nhưng không nhận được phản ứng nào đáp trả. Không phải là cô mong đợi điều gì. Nora đã quá quen với việc chẳng cảm nhận được gì trong những lần viếng thăm thế này.
Olivia Sinclair đang nằm trên mấy tấm phủ giường. Bà dựa người vào hai chiếc gối mỏng. Một dáng hình tầm thường và ánh nhìn đờ đẫn. Tuy mới qua tuổi năm mươi bảy nhưng trông bà như một cụ bà tám mươi.
“Mẹ vẫn thấy ổn chứ?”. Nora nhìn mẹ đang chậm rãi quay về phía mình. “Con Nora đây”.
“Con rất xinh đẹp”.
“Cám ơn mẹ. Con mới làm tóc. Để dự một đám tang”.
“Mẹ thích đọc sách, con biết đấy”, Olivia nói.
“Vâng, con biết chứ”. Nora cho tay vào túi và lôi ra cuốn tiểu thuyết mới nhất của John Grisham. “Mẹ thấy không, con mua sách cho mẹ này”.
Cô đưa quyển sách cho mẹ, nhưng Olivia không cầm. Nora đặt nó trên chiếc bàn cạnh giường và ngồi xuống một chiếc ghế sát đó.
“Mẹ có ăn uống đầy đủ không?”.
“Có”.
“Sáng nay mẹ ăn gì?”.
“Trứng và bánh mì nướng”.
Nora gượng cười. Đây là những giờ khắc đau đớn nhất, khi mà dường như cô đang thực sự nói chuyện với mẹ mình. Tuy vậy cô vẫn biết rõ sự tình. Chắc chắn là bà đang tự hao mòn dần, cô chỉ kiểm tra lại cho chắc chắn thôi.
“Mẹ biết tổng thống của chúng ta là ai không?”
“Có, đương nhiên rồi. Jimmy Carter”.
Chẳng việc gì phải sửa lại cho đúng, Nora biết vậy. Thay vào đó, cô kể cho mẹ nghe chuyện công việc và những ngôi nhà mà mình trang trí. Có cả những tin tức cập nhật về các cô bạn gái ở Manhattan. Elaine làm việc chăm chỉ tại cơ sở luật của mình. Allison vẫn là thước đo thời trang tại W.
“Họ đều rất quan tâm tới mẹ đấy”.
“Cộc, cộc”, tiếng động vang lên.
Cửa mở và Emily xuất hiện với một chiếc khay. “Tới giờ uống thuốc rồi, bà Olivia”. Nữ y tá di chuyển với nhịp điệu cứng nhắc. Cô rót một cốc nước từ chiếc bình trên bàn cạnh giường.
“Của bà đây, Olivia”.
Mẹ Nora nhận lấy thuốc và ngoan ngoãn nuốt trôi, không một lời cằn nhằn.
“Ôi, có phải đó là tác phẩm mới nhất của ông ấy không?”, Emily hỏi khi nhìn thấy quyển sách trên bàn.
“Nó mới được phát hành thôi”, Nora đáp.
Bà mẹ mỉm cười. “Tôi thích đọc sách, cô biết đấy”.
“Tất nhiên rồi”, Emily nói.
Mẹ Nora cầm lấy quyển sách. Bà mở tới một trang và bắt đầu đọc. Quyển sách lật ngược.
Khi chuẩn bị rời khỏi phòng, Emily quay sang phía Nora, lúc nào trông cô cũng thật vững dạ và xinh đẹp.
“À, nhân tiện”, Emily nói, “nhóm hợp xướng từ trường cấp 3 lân cận đang biểu diễn ở nhà ăn. Chúng tôi đang đưa mọi người xuống. Em có thể đi cùng, Nora ạ”.
“Không. Em cũng chuẩn bị đi bây giờ. Quả là một thời kỳ bận rộn”.
Emily đi ra khỏi phòng và Nora đứng yên. Cô bước tới chỗ mẹ và hôn nhẹ lên trán bà. “Con yêu mẹ”, cô thì thầm. “Ước gì mẹ biết điều đó”.
Olivia Sinclair không nói một lời. Bà chỉ im lặng nhìn theo con gái đang bước ra khỏi cửa.
Một lát sau, khi không còn ai trong phòng, Olivia tháo bìa bọc ngoài của quyển tiểu thuyết và lộn lại. Với những trang sách đã được lật lại cho đúng và bìa sách để ngược, bà bắt đầu đọc.