Connor khó khăn lắm mới không cười phá lên. “Không”, anh nói. “Đó không phải là điều bất ngờ. Tuy rằng nó cũng không phải là một ý tồi đâu”.
Anh dẫn Nora đi vòng quanh nhà và dừng lại 10 mét trước cửa gara có thể chứa tới năm chiếc xe của mình. Tất cả các cánh cửa đều đóng kín. Nora đứng bên cạnh và không biết nên mong đợi điều gì.
“Em sẵn sàng chưa?”, anh hỏi.
Anh đút tay vào túi quần - nơi chứa một nắm tiền lúc trước và lôi ra điều khiển gara. Có năm nút bấm. Anh nhấn vào nút ở giữa.
Cánh cửa chậm chạp nâng lên.
“Ôi Chúa ơi!”, Nora la hét inh ỏi.
Ngay sau cánh cửa và đối diện với họ là một chiếcMercedes SL 500 mui trần màu đỏ sáng loáng còn mới tinh, với một chiếc nơ khổng lồ màu trắng buộc quanh mui.
“Thế nào?”, Connor nói.
Nora không thể thốt nên lời.
“Chuyện là thế này, nếu em sắp thành vợ của anh thì sẽ cần đến một chiếc xe của riêng mình chứ, em không nghĩ vậy sao?”.
Nora vẫn không thể thốt nên lời.
Anh càng trở nên thích thú. “Anh đoán là em ngạc nhiên lắm hả?”.
Nora ngã vào vòng tay anh, thốt lớn: “Anh thật là đáng kinh ngạc! Cám ơn anh, cám ơn anh, cám ơn anh!” Cô giơ bàn tay trái của mình lên. “Đầu tiên là một chiếc nhẫn tuyệt đẹp, và bây giờ...’’.
“Là một chiếc chìa khóa”, anh tiếp lời như thể đó là một trong những câu thần chú được chia sẻ của họ. “Mà nhân nhắc tới thì nó đang nằm trong ổ nhé”.
Connor bế Nora vào trong gara và nhẹ nhàng đặt cô xuống ghế tài xế. Sau đó anh vội chạy vòng sang bên kia và tiện tay tháo luôn chiếc nơ lớn. “Súng săn!”, anh hét lớn như một cậu học sinh, nhảy qua cửa vào ghế ngồi dành cho hành khách.
Nora ngồi trầm trồ nội thất bên trong của chiếc xe, những ngón tay lướt trên tay lái bọc da. “Anh nghĩ sao? Chúng ta bắt đầu nhé?”. Cô hỏi.
“Đúng thế. Nó ở đây là để làm việc đó mà”.
Cô nhìn anh và bĩu môi tinh nghịch. Bàn tay cô đột ngột rời ổ cắm. Chúng đang chơi đùa giữa hai chân của Connor.
“Ồ”, anh kêu lên vui vẻ, chất giọng sâu như đang vỡ ra.
Nora nhanh chóng trèo ra khỏi ghế của mình và trườn sang phía Connor. Quỳ gối bên trên anh, cô lướt những ngón tay qua mái tóc đen dày trong khi nhẹ nhàng hôn nhẹ lên trán, hai má và cuối cùng là miệng. Bàn tay cô lần cởi cúc áo thể thao trên người anh.
“Anh nghĩ những chiếc ghế này ngả ra được bao xa?”.
“Cái đó thì còn phải xem”.
Anh cúi xuống bên sườn ghế và cứ như thế, nó ngả dần xuống với một tiếng động khe khẽ. Họ bắt đầu cởi đồ cho nhau, như thể quần áo trên người đang bốc cháy. Chiếc áo của anh, áo choàng và áo lót của Nora. Quần dài và váy. Quần đùi và đồ lót.
“Anh yêu em”, Connor nói, nhìn sâu vào mắt cô.
“Em cũng yêu anh”, cô đáp.
Ngay ở trong ga ra, Nora đã khởi hành chuyến đi đầu tiên trong chiếc xe mới của mình.