“Em lại đây nào!”. Anh vẫy tay ra hiệu. “Anh sắp phát điên vì nghĩ tới em rồi”.
Nora nhảy ra khỏi xe và ngã vào vòng tay anh. Họ hôn nhau say đắm trong khi viên tài xế - một người đàn ông Ý lớn tuổi - mở cốp và lấy hành lý. Ông giữ ý không nhìn nhưng không thể ngừng được. Trong ánh mặt trời xế bóng của một ngày tuyệt đẹp và trước cửa một trong những ngôi nhà tráng lệ nhất ông từng thấy, là một cặp tình nhân chìm đắm trong tình yêu. Người đàn ông nhủ thầm, nếu đây không phải là đỉnh núi, thì ta chịu không biết nó là gì nữa.
“Của anh đây”. Connor nói khi cho tay vào túi quần và lôi ra một nắm tiền. Anh đưa cho người tái xế hai mươi đô la tiền boa.
“Cám ơn ngài”. Người đàn ông nói với chất giọng đậm đặc. “Ngài tử tế quá”.
“Và quá dễ thương”. Nora thủ thỉ khi đang ôm ngang thắt lưng Connor.
Anh ấy thật là dễ thương, không phải vậy sao? Cô không thể ngừng nghĩ về điều này.
Người tài xế nở một nụ cười thân mật và quay trở lại xe. “Buổi tối tốt lành nhé, các bạn trẻ”, ông nói với qua vai.
Nora và Connor cười lớn và đứng nhìn chiếc xe đi xa dần rồi biến mất.
Nora tách mình ra khỏi Connor. “Công việc của anh thế nào?”, cô hỏi. “Mà nghĩ lại thì, em không muốn nói về công việc”.
“Anh cũng thế”, anh nói. “Thêm vào đó, làm việc và không được vui chơi...”
“... thì chúng ta sẽ chán chết lên được!”.
Đó là một trong những câu thần chú được chia sẻ đầu tiên của họ - và cũng là một trong những câu nói họ ưa thích nhất.
“Chúng ta nên làm tình ngay ở đây”, cô nói và nháy mắt. “Ngay trên thảm cỏ trước nhà đây này! Kệ các nhà hàng xóm. Cứ để bọn họ nhìn nếu muốn. Biết đâu họ lại được truyền cảm hứng cũng nên”.
Cormor với lấy bàn tay cô. “Thật ra, anh có một ý còn hay hơn”.
“Ồ. Hơn cả việc làm tình với em? Điều gì có thể như vậy chứ?”.
“Một điều ngạc nhiên”, anh nói. “Đi theo anh nào”.