“Cô Sinclair, tôi có thể giúp gì được đây?”, ông Steven Keppler hỏi.
Nora mỉm cười ấm áp. “Làm ơn, hãy gọi tôi là Olivia”.
“Vậy thì, thưa cô Olivia”. Keppler cười lớn từ phía sau chiếc bàn. “Cô biết không, tôi có một con thuyền tên là Olivia”.
“Ông không đùa đấy chứ!”, Nora nói, ra vẻ ngạc nhiên. “Tôi sẽ coi đó là một dấu hiệu tốt”.
Điều cô thấy còn là một dấu hiệu tốt hơn cái cách mà Steven Keppler - một luật sư thuế tầm tuổi trung niên ở trung tâm thành phố, với mái tóc chải bù - đang hau háu nhìn vào bộ ngực và đôi chân của cô.
Tất cả đều đảm bảo cho một chuyến nhổ neo êm thấm.
Những nam luật sư khác trong danh sách của Nora đều đã được đặt hàng trong hai tới ba tuần. Điều tương tự cũng đã có thể xảy ra với Steven Keppler nếu như không nhờ một chỗ trống bất ngờ trong thời gian biểu của ông do một khách hàng ngã bệnh. Khoảng thời gian ngẫu nhiên dành cho cô. Nora sắp đặt được cuộc hẹn trong vòng chưa đầy hai mươi tư giờ. Nói khác đi thì, “Olivia” đã có một cuộc hẹn. Với những gì Nora đang toan tính, cô cần mượn tạm tên của mẹ mình.
Cô tiếp lời. “Những gì ông có thể giúp tôi, ông Steven, đó là lập một cơ sở kinh doanh. Và nhân tiện, cơ sở không có trụ sở trong chiếc áo lót này”.
“Và thật may đó là một chuyên môn của tôi”, vị luật sư nói.
Nora cố không co rúm lại khi người đàn ông kết thúc câu nói bằng một cái nháy mắt đi kèm với tiếng tặc lưỡi từ khóe miệng.
“Cơ sở kinh doanh này sẽ nằm ở đâu đây?”, ông ta hỏi.
“Đảo Cayman”.
“Ồ”, người đàn ông thốt lên và ngừng lại. Một vẻ lo âu thoảng qua khuôn mặt. Vị khách mới đầy hấp dẫn trong chiếc áo choàng lụa và váy ngắn này ắt hẳn đang tìm cách né luật và trốn thuế.
“Hy vọng là sẽ không thành vấn đề”, Nora nói.
Kepply tiếp tục cái nhìn hau háu ghê tởm của mình. “À không, không có lý do gì để... à ừ... phải như thế”.