Cô cần đi sắm đồ cho Constance McGrath, một trong những khách hàng đầu tiên của mình. Constance - chắc chắn không thuộc kiểu người “Cứ gọi tôi là Connie cũng được” - vừa mới chuyển từ một căn hộ hai phòng ngủ đàng hoàng ở phía Đông thành phố tới một căn hộ hai phòng ngủ còn sang trọng hơn ở Công viên Trung tâm phía Đông. Chính xác hơn là khu Dakota, nơi người ta vừa hoàn thành Rosemary’s Baby và cũng là chỗ mà John Lennon đã bị ám sát. Là một cựu diễn viên sân khấu, Constance vẫn giữ được sự tinh tường và nhanh nhạy với những điều kịch tính. Bà ta giải thích với Nora về việc chuyển tới Công viên Trung tâm như sau: “Mặt trời lặn ở phía Tây, và ở đó là căn hộ cuối cùng của tôi, cũng như chính bản thân tôi vậy”.
Nora thích bà Constance. Người phụ nữ này rất hăng hái, thẳng thắn và luôn thích phát ngôn những câu nói ưa thích của đám thiết kế: Tiền bạc không phải là vấn đề. Bà đã góa hai đời chồng.
“Cũng như tôi hít thở và tồn tại”. Một giọng đàn ông vang lên.
Nora xoay người lại và thấy Evan Frazer đang dang rộng cánh tay, sẵn sàng cho một cái ôm chặt. Evan là người đại diện của Cửa hàng đồ cổ Ballister Grove, choán một khoảng lớn trên tầng năm.
“Evan!”, Nora kêu lên. “Gặp anh thật tuyệt quá”.
“Còn tuyệt hơn khi gặp em”, anh đáp. Anh hôn nhẹ lên má Nora. “Xem nào, hôm nay em mua đồ cho vị khách bóng bẩy giàu có nào đây?”.
Nora như có thể thấy những đồng tiền lấp lánh trong mắt người đàn ông đang đối thoại với mình. “Bà ấy muốn ẩn danh, đương nhiên rồi, nhưng may cho anh là bà ấy muốn bỏ đi một số hoa văn thuộc Pháp và thay vào đó là một vẻ Anh quốc truyền thống”.
“Thế thì em tìm tới đúng chỗ rồi”, anh vừa nói vừa nhe răng cười. “Mà lúc nào chẳng thế”.
Trong một tiếng tiếp theo, Evan dẫn Nora đi xem tất cả những hàng hóa và đồ đạc Anh quốc của mình. Anh luôn biết rõ: Cái gì cần nói và cái gì không. Đặc biệt là những điều không nên nói với Nora Sinclair.
Nora rất ghét khi một người bán hàng nào đó nói với mình rằng một thứ gì đó rất đẹp. Như thể điều đó sẽ ảnh hưởng tới quyết định của cô vậy. Cô có óc thẩm mỹ của riêng mình. Có gu riêng. Một phần do bản năng bẩm sinh, phần còn lại được phát triển và mài giũa bằng kinh nghiệm. Cô tin tưởng chúng hoàn toàn.
“Cái này có một hay hai ván thế?”, cô hỏi Evan khi xem một chiếc bàn ăn màu gụ với nẹp bằng gỗ sơn tiêu.
“Một thôi”, anh nói. “Nhưng cũng có thể chỉnh thành hai. Ta có thể dễ dàng đặt làm một chiếc thứ hai”.
“Cái này cũng ổn rồi”. Cô liếc nhìn giá tiền. Một lần nữa, đây chỉ là cử chỉ chiếu lệ khi đi mua đồ cho Constance McGrath. Lùi lại một bước và xem xét kĩ món hàng, Nora quyết định thay đổi một chút lời khẳng định “Tôi lấy nó!”. Sao phải nói tận ba từ trong khi cô có thể nhấn mạnh chỉ với một?
“Xong!”, cô tuyên bố.
Evan ngay lập tức lôi phiếu thanh toán ra khỏi bìa kẹp hồ sơ và đập nó lên mặt bàn. Đây là cú đập thứ tư và cũng là cuối cùng trong buổi sáng. Cùng với một bộ đồ gỗ có phần giữa nhô ra, một tủ com mốt cao và chiếc trường kỷ loại nhỏ cũng đã “xong!”, Nora hoàn toàn hài lòng.
Hai người ngồi trên một chiếc sofa lớn trong khi Evan viết hóa đơn. Không cần nói một lời nào về 10% tiền hoa hồng của Nora. Điều đó luôn được ngầm hiểu.
Sau khi chào tạm biệt Evan, Nora dừng lại ăn nhẹ tại một nhà hàng bên trong, La Mercado. Cô thật ra cũng không cần đến D&D hay Devonshire sau đó. Mọi thứ đều đã được hoàn thành tại Sentiments và Ballister Grove. Trong khi gọi một đĩa sa lát Cobb và món bánh crếp ăn tráng miệng, cô lôi điện thoại di động ra bấm số.
Cô gọi cho Constance để thông báo và bình phẩm về những món đồ vừa mua được buổi sáng, đồng thời cũng nhận cuộc gọi từ cả Jeffrey và Connor để thỏa mãn nhu cầu Người Bảo Dưỡng trong ngày.