Tuần Trăng Mật Sách Trinh Thám

Chương 12

New York có thể là thành phố không bao giờ ngủ, nhưng vào bốn giờ sáng thì chắc hẳn chỉ có một số nơi còn thức. Một trong số đó là căn hầm sáng mập mờ của gara để xe dưới mạn trái thành phố. Một bọc kén bằng bê tông. Tiếng động duy nhất lúc này là tiếng rè tê liệt của ánh đèn huỳnh quang trên đầu.

Âm thanh đó, và cả tiếng ngón giữa gõ nhẹ một cách bồn chồn trên tay lái của chiếc Ford Mustang màu xanh đang đứng yên.

Trong xe, Du Khách liếc nhìn đồng hồ và khẽ lắc đầu. Anh tiếp tục gõ ngón tay, ngón giữa. Đối tác của anh đã tới muộn.

Thực tế là đã muộn những hai ngày.

Một cuộc hẹn đã lỡ.

Gặp khó khăn khi trù liệu sự việc? Không còn nghi ngờ gì nữa.

Mười phút sau một cặp đèn pha cuối cùng cũng rọi sáng bức tường phía dốc của tầng trên. Một chiếc xe tải Chevy màu trắng xuất hiện. Bên thành xe là tấm biển của một cửa hàng hoa. HOA CỦA LUCILLE.

Ôi, thôi nào. Du Khách thầm nghĩ. Mội chiếc xe tải chở hoa ư?

Chiếc xe tải chầm chậm tiến lại gần xe Mustang và dừng lại cách đó sáu mét. Động cơ ngừng nổ và một người đàn ông cao gầy bước ra. Ông ta mặc một bộ đồ ngoài xám màu, áo sơ mi trắng và đeo cà vạt. Người đàn ông bước lại gần chiếc xe. Có một ai đó nữa trong xe, nhưng người đó ngồi lại.

Du Khách bước ra và gặp Người Gầy giữa đường. “Ông đến muộn”, anh nói.

“Còn anh thì khá may mắn là vẫn còn sống sót”, đối tác nói.

“Ông biết đấy, có một số người nghĩ về nó như là một kĩ năng”.

“Tôi sẽ ghi nhận cú bắn. Nghe nói là điểm chết giữa trán”.

“Ừ thì, gã đó đúng là đã hất tóc ra sau. Mục tiêu lớn hơn. Cô gái không sao chứ?”.

“Run một chút. Nhưng sẽ ổn thôi. Cô ta cũng là một tay chuyên nghiệp. Như cậu vậy”.

Người Gầy đút tay vào túi áo vét. Ông ta rút ra một bao Marlboros và mời Du Khách một điếu.

“Không, cám ơn. Tôi bỏ thuốc vì tuần chay. Khoảng tầm mười lăm tuần chay về trước”.

Người đàn ông châm thuốc bằng diêm.

“Cảnh sát New York nói sao?”, Du Khách hỏi.

“Không nhiều nhặn gì cho lắm. Hãy tạm nói là họ đang giải quyết mâu thuẫn giữa một số nhân chứng”.

“Ông cử người đến rồi, phải không?”.

“Thật ra là hai nhân chứng. Bọn họ được chỉ đạo để khai rằng cậu có một vết sẹo trên cổ và một chòm râu dê”.

Du Khách mỉm cười và xoa xoa chiếc cằm nhẵn nhụi của mình. “Khá ổn đấy. Thế còn đám nhà báo thì sao?”.

“Đang lồng lên vì vụ việc. Điều bí ẩn duy nhất, lớn hơn việc tìm ra cậu là ai, là chiếc vali đựng cái gì. Mà nhân nói đến nó...”.

“Đang ở trong xe”.

Hai người bước về phía sau chiếc Mustang. Du Khách mở cửa xe, nhấc chiếc vali ra và đặt xuống đất. Người còn lại nhìn nó một lượt.

“Cậu đã rất muốn mở nó ra phải không?”, ông ta hỏi.

“Sao ông biết tôi đã không làm thế?”.

“Cậu đã không làm thế”.

“Đúng, nhưng làm thế nào mà ông biết?”.

Người đàn ông nhả ra một đám khói hình tròn. “Vì nếu vậy thì chúng ta sẽ có một cuộc đối thoại khác cơ”.

“Tôi có phải hiểu xem điều đó có nghĩa gì không?”.

“Đương nhiên là không. Cậu không phải người trong bọn”.

“Vậy giờ thì sao?”.

“Giờ thì cậu biến đi thôi. Có vụ khác rồi phải không?”.

“Vụ khác hả? Phải, tôi đã bắt đầu một mẻ thú vị rồi. Ai ở trong xe thế?”.

“Chuyến này cậu làm rất tốt. Ông ta nhắn như vậy. Hãy chỉ biết đến thế”.

“Rất tốt. Vì vậy họ mới gọi đến tôi”.

Họ bắt tay và Du Khách đứng nhìn Người Gầy mang chiếc vali lên xe. Chiếc xe chuyển bánh. Du Khách tự hỏi liệu họ có thể phát hiện ra rằng anh đã xem ổ cứng ngoài đó hay không. Dù thế nào đi nữa thì bây giờ anh cũng đã là người trong bọn. Ngay cả khi anh ước là không phải thế.