“Tệ đến mức nào?”, cô hỏi mà không hề quay lại.
“Cực kỳ tệ”.
“Trên thang điểm từ một tới mười”.
“Mười tám, mười chín”.
“Không, nghiêm túc đấy”.
“Chín, có lẽ vậy”, tôi nói. “Anh sẽ không được biết gì sau một tuần nữa”.
“Và cho tới khi đó?”.
“Họ xích chân anh vào bàn”.
“Họ thực sự phải xích thứ khác cơ”.
“Để ghi nhớ nhé, đây là câu đùa thứ hai anh nhận được trong ngày đấy”.
“Anh mong chờ điều gì chứ?”.
“Không biết nữa, nhưng anh sẽ rất cảm kích nếu không phải thực hiện toàn bộ cuộc trò chuyện với một cái lưng như thế này”.
Susan quay lại. Cô ấy luôn là một mẩu bánh khó nhai và gần như lúc nào cũng lạnh lùng, dù bạn sẽ không thể biết nếu không nhìn tận mắt khuôn mặt cô lúc này. Vẻ quan tâm và nỗi thất vọng là không thể lẫn dược.
“John, anh khiến em trông chẳng ra gì”.
“Anh biết”, tôi nói nhanh. Hơi quá nhanh.
“Không, ý em là, thật sự chẳng ra gì”.
Tôi cúi xuống chân một hồi. “Anh xin lỗi”, tôi khẽ nói.
“Chết tiệt, anh biết lo vụ này qua đơn vị của em đã là uốn cong các điều luật rồi cơ mà”.
Tôi không nói gì. Là một người hiểu rõ Susan, tôi biết cô đang xả hết mọi thứ. Cơn giận dữ, sự chán nản, nỗi thất vọng. Tôi đoán có thể còn một tiếng hét nữa chất chứa bên trong trước khi cô có thể bỏ qua vụ việc.
“Khốn kiếp, John, làm sao anh lại ngu như thế được?”.
Và nó đây rồi.
Khi móng nhà không còn rung chuyển, cô trở lại với thái độ trầm tĩnh và khắc kỷ của mình, vẫn còn một tên giết người hàng loạt lởn vởn ngoài kia và cần phải bắt được cô ả. Thật không may, các đợt báo cáo từ đội dã chiến chuyển về không mang lại nhiều lý do để lạc quan. Ngay cả mật độ truyền thông dày đặc cũng không đem lại điều gì. Nora có vẻ đã biến mất.
“Vậy còn người của chúng ta trên đảo Caymans thì sao?”, tôi hỏi.
“Chẳng có gì”, Susan nói. “Vùng Caribê, toàn bộ thị trấn Briarcliff Manor, căn hộ của cô ta trong thành phố này, những điểm ở giữa chúng; không phát hiện được cô ta ở bất kỳ đâu”.
“Chúa ơi, cô ta đang ở đâu được?”.
“Đó là câu hỏi trị giá sáu-mươi-tư-nghìn-đô-la đấy”, Susan liếc nhìn xuống tờ giấy để trên bàn - trên đó là nét ghi nguệch ngoạc số tiền đã bị phong tỏa trong tài khoản của Nora. “Hay nên nói là, câu hỏi trị giá mười-tám-triệu, bốn-trăm-hai-mươi-sáu-ngàn-đô-la nhỉ?”.
Đó quả là một con số kinh hoàng.
“Nhắc đến nó anh mới nhớ”, tôi nói. “Còn gã luật sư thuế thì sao, Keppler ấy?”.
“Cái gã đã bị anh dùng vũ lực ấy hả?”.
“Anh thích dùng từ phỉnh phờ hơn”.
“Dù có gọi đó là gì thì Nora cũng không hề liên lạc với văn phòng của ông ta”.
“Có lẽ anh nên đến chỗ gã này một lần nữa và...”.
Susan ngắt lời tôi. “Anh bị xích chặt vào bàn, nhớ không? Ai mà biết được điều gì sẽ xảy ra sau đó”. Cô cố nở một nụ cười khẽ. “Nhưng xét trên mặt tươi sáng, nếu bị đình chỉ công tác, có lẽ anh sẽ có thêm thời gian dành cho mấy đứa nhóc”.
“Anh không biết nữa”, tôi nói. “Điều đó còn phụ thuộc vào mẹ chúng, nếu như cô ấy để anh làm thế”.
Susan quay người nhìn ra cửa sổ. “Anh biết không, nếu anh làm chồng cũng tốt như làm cha, chúng ta đã chẳng bao giờ chia tay”.