Tuần Trăng Mật Sách Trinh Thám

Chương 107

Tôi vốn không bao giờ chịu ngồi yên một chỗ. Giờ thì lại phải làm như thế trong một quãng thời gian không giới hạn. Sau hai ngày bị xích chân vào bàn, tôi đã bắt đầu điên tiết. Còn thủ tục giấy tờ cần phải hoàn thành, nhưng tôi không làm. Tất cả những gì tôi đã làm là nhìn ra ngoài cửa sổ văn phòng, cả khu thương mại New York nhuốm một màu xám ảm đạm. Và tôi không khỏi băn khoăn.

Cô ả đó đang ở chốn quái quỷ nào?

Những báo cáo từ đội truy tìm ngắn gọn nhưng không hề ngọt ngào. Không hề thấy dấu vết của Nora tại bất kỳ đâu. Không sao truy lùng nổi. Làm thế nào cô ta biến mất như vậy được.

Công việc hàng ngày làm tôi phát cáu. Điện thoại sẽ đổ chuông trong văn phòng, tôi sẽ nghe những tin tức cập nhật, rồi dập máy đánh bốp. Sự thất bại đang ăn dần ăn mòn tôi. Mật hiệu dán sau lưng tôi quá rõ ràng với tất cả mọi người: CẨN THẬN! NGƯỜI NÀY ĐANG CHỊU ÁP LỰC TỘT ĐỘ.

Điện thoại lại reo. Tôi nhấc máy và gắng hết sức để đón nhận những tin như cũ. “O’Hara”, tôi nói.

Tôi chẳng nghe thấy tiếng đáp lại.

“Xin chào”, vẫn không có gì.

“Có ai ở đó không vậy?”.

“Em đã rất nhớ anh”, cô dịu dàng nói.

Tôi bật dậy trên ghế.

“Nào, anh không định nói gì sao?”, Nora hỏi. “Anh có nhớ em không? Chuyện chăn gối? Thậm chí chuyện đó cũng không ư?”.

Tôi đã chuẩn bị trả lời - tôi mở miệng, chuẩn bị buông ra những lời huênh hoang độc địa, nhưng rồi kịp ngừng lại. Tôi cần phải giữ Nora trên đầu dây.

Tôi nhấn nút THU trên điện thoại, sau đó nút bấm ngay cạnh, bắt đầu cuộc truy tìm. Thở sâu. “Em thế nào, Nora?”.

Cô bật cười. “Ôi, thôi nào, ít ra thì mắng nhiếc em đi chứ. Người em quen không phải kiểu đàn ông biết kìm nén đâu”.

“Ý em là Craig Reynolds ư?”.

“Anh sẽ không trốn sau vỏ bọc Anh Chàng Bảo Hiểm, phải không?”.

“Anh ta đâu có thật. Chẳng có gì là thật cả, Nora”.

“Anh ước những điều đó là sự thật. Còn bây giờ sự thật là, anh không tài nào quyết định nổi. Anh không biết liệu mình muốn mơn trớn hay giết hại em”.

“Việc đó với anh khá rõ ràng đấy”, tôi nói.

“Đó là lòng tự trọng bị tổn thương của anh lên tiếng thôi”, cô nói. “Nhân nói về vết thương, anh ra sao rồi? Trông anh đêm đó không ổn cho lắm”.

“Nhờ em cả đấy”.

“Em sẽ nói cho anh biết một điều, O’Hara. Thật đau đớn khi biết rằng chúng ta sẽ không gặp nhau nữa”.

“Anh không chắc chắn về điều đó”, tôi vừa nói vừa nghiến răng. “Tin anh đi, anh sẽ tìm ra em”.

“Thật buồn cười. Tin tưởng. Em có thể tưởng tưởng ra vợ anh không còn dành điều đó cho anh nữa trong những ngày này. Em ghét phải nghĩ rằng mình đã phá hỏng cuộc hôn nhân của anh”.

“Em có thể an tâm đi, em đã chọn thời điểm hơi trễ. Cô ấy đã là vợ cũ của anh từ hai năm nay rồi”.

“Thật sao? Vậy anh đang độc thân ư, O’Hara?”.

Tôi liếc nhìn đồng hồ đeo tay. Cô ta đã nói chuyện trên điện thoại quá một phút. Tiếp tục trò chuyện đi, O’Hara.

Tôi sang số. “Làm sao mà em xoay xở được khi không có tiền”, tôi hỏi.

Cô khúc khích cười. “Có cả đống tiền ở khắp mọi nơi”.

“Tất cả những chuyện này vì điều đó ư? Tiền?”.

“Anh nói như thể đó là một điều xấu xa vậy. Một cô gái phải lo cho tương lai của mình chứ, phải không nào?”.

“Những gì em đã làm vượt quá kế hoạch chuẩn bị sau khi nghỉ hưu rồi”.

“Được rồi, có thể đó cũng là một trò giải trí nho nhỏ. Bọn em tức giận, O’Hara ạ. Phần lớn phụ nữ sôi sục lên vì đàn ông. Tỉnh dậy mà ngửi thấy mùi thịt lợn cháy của anh đi, anh yêu”.

Cô ta bắt đầu tức tối. Có lẽ tôi đã chạm vào một dây thần kinh chăng. Vậy thì tốt.

“Em có gì chống lại đàn ông hả Nora?”.

“Anh có một tiếng đồng hồ không? Thật ra phải hơn thế cơ”.

“Có. Anh có tất cả thời gian em cần”.

“Nhưng em e mình thì không”, cô nói. “Tới lúc phải đi rồi”.

“Đợi đã!”.

“Không đợi được, O’Hara ạ. Em sẽ gặp anh trong những giấc mơ”.

Cạch.

Tôi giơ cổ tay nhìn đồng hồ. “Làm ơn”, tôi thì thầm. Tôi gọi xuống bộ phận kỹ thuật. “Nói với tôi là anh đã xác định được địa điểm đi!”.

Sự im lặng ban đầu xuyên thủng tai tôi. “Xin lỗi”, họ nói. “Chúng tôi lại mất dấu cô ta rồi”.

Tôi nhấc ống nghe, cả máy điện thoại và ném mạnh tất cả vào tường. Nó vỡ tan thành trăm mảnh.

Em sẽ gặp anh trong những giấc mơ.