“Tôi có nên nói điều gì không?”, tôi hỏi.
Ông ta lắc đầu. “Không”.
“Ông có nên nói điều gì không?”.
“Có lẽ là không. Nhưng tôi sẽ vẫn hỏi”. Ông ngả người ra sau ghế và khoanh chặt tay trước ngực. Ánh mắt chĩa thẳng vào tôi. “Tôi sẽ nhận được một cú điện từ quan trên, phải không?”.
“Điều gì khiến ông nói vậy?”.
“Hãy cứ gọi đó là linh cảm đi”, ông ta vừa nói vừa chầm chậm gật đầu. “Cậu quá thông minh để trở nên ngớ ngẩn thế này”.
“Tôi đoán là mình đã từng nhận được những lời khen còn tệ hơn thế”.
Ông ta lờ đi câu mỉa. “Cậu đã bị bắt quả tang khi không mặc quần, theo nghĩa đen là vậy, nhưng có điều gì đó nói với tôi rằng cậu vẫn che đậy được mông mình”.
Tôi chưa trả lời ngay. Tôi muốn xem liệu ông ta có tiếp tục nói hay không, có thể sẽ tiết lộ nguồn gốc của “linh cảm” đó. Nhưng không.
“Ấn tượng đấy, Frank ạ”.
“Đừng”, ông nói. “Nó hiện lên khắp mặt cậu đó thôi”.
“Nhắc tôi đừng bao giờ chơi bài poker với ông nhé”.
“Tôi vẫn có thể khiến chuyện này trở nên vô cùng khắc nghiệt với cậu”.
“Tôi cũng ý thức được điều đó”.
“Không gì thay đổi những việc cậu đã làm, việc cậu đã phá hỏng mọi thứ tồi tệ đến mức nào”.
“Tôi rất ý thức được điều đó”.
Ông ta đóng hồ sơ lại. “Giờ cậu có thể đi”.
Tôi đứng lên.
“À, một điều nữa, O’Hara”.
“Gì vậy?”, tôi hỏi.
“Tôi biết tất cả mọi thứ về nhiệm vụ còn lại của cậu. Tôi đã biết ngay từ đầu. Tôi là người trong bọn. Tôi biết cậu là Du Khách”.