“Susan. Rất vui được gặp em”.
“Ngay cả trong tình huống này ư?”.
“Luôn luôn. Dù có trong tình huống nào đi nữa”.
Chúng tôi đang trên đường tới văn phòng của Frank Walsh trên tầng mười hai của tòa nhà FBI ngự tại khu thương mại Manhattan. Susan và tôi làm việc dưới quyền giám sát của Walsh, dù thường thì ở những đơn vị tách biệt. Frank Walsh điều khiển một vài ban tại văn phòng ở New York.
“Susan. John”, ông nói và nhe răng khi chúng tôi tới văn phòng. Walsh là một người có tài cười nhạt, kể chuyện và vờ chào hỏi lịch sự, nhưng như thế không có nghĩa ông không thông minh. Xét cho cùng, đó cũng là sếp của Susan và tôi.
Chúng tôi đi sang phòng hội nghị.
“Tôi muốn tán chuyện với hai cô cậu nghệ sĩ đây một lát, nhưng hôm nay thì không có nhiều thời gian. Có thể là bữa tối tại Neary’s vào một buổi nào đó sớm thôi. Susan, cô không vào đây được. Xin lỗi”.
“Tất nhiên rồi”, Susan nói. Trái với tôi, cô không nghĩ Frank đạt mức thông thái đó, nhưng vẫn chịu đựng ông ta.
“Nào, vào thẳng công việc nhé”, Walsh nói trong khi hai chúng tôi bước vào phòng kế bên. “Đã có lệnh triệu tập rồi”.
Căn phòng có không khí bức bối, kiểu dạng thật-đáng-xấu-hổ. Loại mà ngay lập tức đã thông báo rõ ràng rằng: Mày toi rồi, O’Hara.
Tôi ngồi xuống chiếc ghế đơn đối điện với hội đồng kỷ luật. Từ cái đêm Nora biến mất, tôi đã đi từ bệnh viện tới ghế điện, với một tuần chờ vai hồi phục. Đó là còn chưa kể tới chút việc mật thám đã hoàn thành tại Sân bay La Guardia. Tôi đoán là hội đồng muốn mình khỏe mạnh trước khi chính thức bị đá đít.
Frank Walsh bắt đầu bằng cách tóm tắt ngắn gọn lai lịch của tôi. Hội đồng lắng nghe chăm chú trong lúc chiếc máy ghi âm trước mặt Frank ghi lại từng từ.
Đặc vụ Michael O’Hara... cựu đại úy quân đội Hoa kỳ... nguyên sĩ quan cảnh sát New York, hai lần được trao huân chương... Hiện đang là mật vụ đặc biệt của Đơn vị chống khủng bố FBI, cụ thể là Bộ phận Hoạt động Tài chính Khủng bố... Một vài nhiệm vụ mật thám quan trọng...
“Frank?”, một giọng nói cất lên. Nó là của một người đàn ông đứng tuổi ngồi ở mép bàn bên phải. Ngoài việc tham gia vào hội đồng kỷ luật, công việc thường ngày của ông là tại đơn vị điều tra các vụ giết người hàng loạt. Tên ông là Edward Vointman.
“Anh có thể nói rõ quá trình Đặc vụ O’Hara bắt tay vào vụ điều tra Sinclair từ những ngày đầu không?”.
Tôi kìm một tiếng cười điệu. Câu hỏi của Vointmant là cách chính xác và khôn ngoan để hỏi những gì ông ta thực sự muốn biết. Làm thế quái nào tôi lại không nhận thức được chuyện này chứ?
Walsh cau mày. Trong phần lớn các công ty, chưa kể tới cơ quan chính phủ, cánh tay trái hiếm khi biết được tay phải đang làm gì. Tuy nhiên, trong trường hợp này, sự truyền đạt thông tin còn đáng nghi hơn. Tay phải thậm chí còn không biết chính những ngón tay của mình đang làm gì.
Walsh với tay tắt máy ghi âm. Khi băng ngừng quay, sự cứng nhắc của ông cũng chấm dứt.
“Chuyện là thế này, Ed ạ”, ông bắt đầu. “Lực Lượng Chống Khủng Bố Đặc Nhiệm tại New Yorrk đã làm việc với nhóm tài chính của Đơn Vị Chống Khủng Bố và An Ninh Quốc Gia để giám sát việc chuyển tiền bất hợp pháp trong và ngoài nước”.
Vointman mở miệng như thể muốn nói điều gì đó - nhiều khả năng là “Anh có ý gì khi nói giám sát?” - thì Walsh ngăn ông ta lại.
“Tôi không thể kể nhiều hơn về chuyện đó, Ed, nên đừng phí công”. Ông hắng giọng. “Dù sao, việc xảy ra là chúng ta đã nhận được cờ đỏ báo hiệu sự chuyển khoản một món tiền lớn từ một vị Connor Brown ở Westchester thời gian trước”.
“Sau khi đã điều tra thêm, chúng tôi phát hiện một sự trùng hợp kỳ lạ. Cô vợ sắp cưới của anh chàng này, Nora Sinclair, đã từng kết hôn với một bác sĩ ở New York - người cũng qua đời theo cách như vậy. Nghe nhé, ông ta là bác sĩ chuyên khoa tim. Tin tốt là cô nàng có lẽ không phải là một tay khủng bố. Tin xấu là rất có thể cô ta dính líu tới cả hai cái chết này”.
Một lần nữa, Vointman mở miệng, câu hỏi ban đầu càng có hiệu lực hơn. Trên cương vị người chỉ huy đơn vị điều tra các vụ giết người hàng loạt, vụ này dứt khoát phải được giao cho ông ta mới phải.
Như lần trước, Walsh ngắt lời. “Đây là vấn đề”, ông nói. “Chúng tôi không thể giao nó cho nhóm của anh, Ed ạ, không chắc chắn một trăm phần trăm rằng cô Nora này không phải cò mồi cho ai đó, dù bây giờ thì không có vẻ thế, cô ta là một tay gián điệp. Nói ngắn gọn hơn, chúng tôi chọn O’Hara bởi lẽ anh ta có kinh nghiệm với cả hai tình huống này. Anh ta đã hoạt động bí mật bốn năm với Sở cảnh sát New York, tiểu sử của anh ta phù hợp với mục đích này. Thậm chí anh ta còn đang làm một vụ liên quan tại cùng thời điểm”.
“Nói cách khác, trông anh ta phù hợp và - ít ra, như chúng tôi đã nghĩ - biết cách sử dụng đầu óc một cách thành thạo”. Ông ném cho tôi một cái nhìn sắt đá. “Tất nhiên là khi đó chúng tôi nghĩ về cái đầu phía trên vòng eo”.
Walsh lại với tay và bật nút GHI ÂM. “Nhưng tôi không tán thành”, ông nói.
Mọi chuyện bắt đầu xuống dốc từ đây.
Trong một tiếng đồng hồ tiếp theo, tôi phải trả lời mọi câu hỏi về toàn bộ cuộc điều tra Nora Sinclair. Những gì đã được quyết định và những gì chưa. Đặc biệt là những thứ chưa được quyết định. Hội đồng không hề tỏ vẻ thương xót. Tôi trở thành hộp kẹo sống của họ, ai cũng phải đảm bảo rằng mình được giáng cho nó một gậy.
Khi tất cả xong xuôi, Walsh cám ơn mọi người và mời cả phòng giải tán. Tôi đoán là mình cũng đã được phép rời đi. Đó là lúc ông ta bảo tôi ngồi yên.