Khi giật mình bừng dậy và mở mắt, tôi thấy mình đang nằm dưới đất và nhìn chằm chằm vào hai viên cớm địa phương. Người lớn tuổi hơn đang tạm băng bó vết thương bên vai cho tôi, còn người trẻ hơn - tầm hai mươi hai - cúi xuống nhìn đầy hoài nghi. Chẳng cần là một nhà tiên tri cũng biết được cậu chàng đang nghĩ gì.
Cái quái gì đã xảy ra với anh thế, anh bạn?
Nhưng tôi cũng có câu hỏi của riêng mình. “Bắt được cô ta chưa?”, tôi lè nhè hỏi, vẫn còn hơi choáng váng.
“Chưa”, tay cớm lớn hơn đáp. “Mặc dù chúng tôi không chắc mình đang tìm ai nữa. Tất cả những gì có được là một cái tên. Còn những thứ như là cô ta trông ra sao hay lái loại xe gì, chúng tôi đều chẳng biết tí nào”.
Tôi kể lại cho họ nghe một cách chậm chạp. Một bản miêu tả đầy đủ về Nora, chiếc xe Benz mui trần màu đỏ, địa chỉ của cô nàng tại Briarcliff Manor. Hay ít ra là của Connor Brown. Dù chẳng có nhiều khả năng cô ta sẽ quay lại nơi đó. Cô nàng sẽ không dám vậy.
Viên cảnh sát trẻ hơn bật máy đàm thoại và truyền đạt lại thông tin. Anh ta cũng hỏi lại về xe cứu thương, xe cứu thương của tôi.
“Đáng lẽ bây giờ họ phải tới đây rồi”, anh ta nói.
“Tôi chưa bao giờ được ưu tiên hàng đầu cả”, tôi nói một cách chua cay.
Trong khi đó, cộng sự của anh chàng đã hoàn tất việc băng bó. “Đó, như vậy sẽ giữ được cho tới lúc đội cứu thương tới”.
Tôi cám ơn ông ta. Tôi cám ơn cả hai người. Rồi tôi lờ mờ nhận ra rằng bọn họ trông như hai cha con. Không còn nghi ngờ gì nữa, quả đúng như vậy. Sĩ quan Will và Mitch Cravens, lần lượt là thế.
Tôi bắt đầu gượng dậy.
“Oa, oa, oa”, tôi nghe cả hai người cùng kêu lên. Tất cả những gì tôi phải làm là nằm đó và thả lỏng người, họ nói vậy.
“Tôi cần dùng điện thoại”.
“Nó đang ở đâu?”, Mitch Cravens hỏi. “Tôi sẽ đi lấy”.
“Đâu đó trong phòng tắm. Và tắt bếp đi nữa”, tôi nói.
Mitch gật đầu với cha mình. “Con sẽ quay lại ngay”.
Trong khi cậu ta tiến vào trong, tôi nhớ Nora đã kể rằng cô ta sở hữu nơi này, rằng nó được tặng lại bởi một vị khách hàng cũ. “Này, Will, có thể ông biết Nora đấy’’, tôi nói. “Đây là căn nhà gỗ của cô ta. Nó được để lại bởi một khách hàng cũ đã qua đời”.
“Đó là những gì cô ta kể với cậu à?”.
Dựa trên cách ông hỏi, tôi có thể đoán được những lời tiếp theo.
“Cô ta có đề cập tới tên tuổi của vị khách hàng này không?”, ông hỏi.
“Không. Nhưng cô ta có chìa khóa”.
Will lắc đầu. “Nơi này thuộc quyền sở hữu của một gã tên là Dave Hale. Liệu anh ta có phải khách hàng của cô nàng này không thì không rõ, nhưng tôi đảm bảo rằng anh ta vẫn còn sống”.
“Gã này có giàu không?”.
Ông nhún vai. “Tôi cho là vậy. Tôi mới chỉ gặp anh ta một vài lần thôi. Anh chàng này sống ở Manhattan. Sao vậy? Cậu cho là anh ta đang gặp nguy hiểm à?”.
“Trước đêm nay, có thể”, tôi nói. “Nhưng giờ thì tôi nghĩ là anh chàng an toàn rồi”.
Mitch trở lại từ phía trong căn nhà với chiếc điện thoại trong tay. “Tìm thấy rồi”.
Tôi cầm lấy nó và bật mở. Đang chuẩn bị bấm số gọi Susan thì chuông đổ dồn. Cô lại nhanh hơn một nhịp chăng.
“Xin chào?”.
“Anh chơi bời nhầm cô nàng rồi”, cô ta cất giọng. “Anh phá hỏng mọi thứ thật tệ, O’Hara”.
Tôi đã đoán sai.
Cô ả không hề có vẻ kích động. Thay vào đó, cô ta hoàn toàn trấn tĩnh. Quá bình tĩnh. Lần đầu tiên, tôi thấy e sợ Nora Sinclair.
“Giờ thì tôi sẽ làm anh đau đớn tại chính nơi ở của mình, O’Hara ạ... thật đấy”, cô ta nói. “Anh có thể nói Riverside không?”.
Cạch.
Điện thoại rơi ra khỏi tay, tôi nhỏm dậy trên đôi chân còn loạng choạng. Hai viên cảnh sát nhào tới đỡ lấy tôi.
“Gì thế?”, Mitch, người con trai, hỏi.
“Gia đình tôi”, tôi nói. “Cô ta sẽ bám theo gia đình tôi”.