Tôi leo vào ghế sau của chiếc xe tuần tra. Mitch, bằng phản ứng trẻ trung của mình, lái đi với còi hụ bật kêu ầm ĩ trong khi Will đánh điện tới đồn cảnh sát ở Riverside, giục họ mau tới ngôi nhà. Cùng lúc đó, tôi gọi về nhà bằng điện thoại của mình.
“Nào, nào, nào”, tôi càu nhàu trong khi chuông đổ dồn.
Và đổ dồn rồi lại đổ dồn.
“Chết tiệt! Không ai nhấc máy cả!”.
Cuối cùng hệ thống trả lời tự động được bật lên, tôi để lại một lời nhắn điên rồ về việc lánh sang nhà hàng xóm và đợi cảnh sát tới.
Tâm trí tôi quay cuồng cùng hàng đống ý nghĩ khủng khiếp và ghê sợ. Liệu Nora đã tới đó chưa? Làm sao cô ta biết đó là ở đâu?
Will đã tắt đài. Ông quay sang phía tôi. “Cảnh sát Riverside sẽ đến nhà anh trong vài phút nữa”. Ông gật đầu về phía chiếc điện thoại. “Không gọi được à?”.
“Không”, tôi nói.
“Có di động không?”.
“Tôi sắp thử đây”.
Tôi nhấn nút gọi nhanh, chỉ để ngay lập tức được chuyển tới hộp thư thoại. Tôi để lại lời nhắn với lời mở đầu báo điềm gở như lúc trước. Cứ như trong phim vậy. John đây. Nếu em và bọn trẻ đang ở trong nhà, thì đi ra ngay đi! Nếu em đang trên đường về nhà - thì đừng về nữa!
Tôi ngả đầu ra sau và thét lên đầy chán nản. Bất chợt cơn hoa mắt lại ập đến. Tôi cố bình tĩnh trở lại và không nghĩ về tình huống xấu nhất. Không thể như vậy.
“Các anh làm ơn nhanh lên!”
Chúng tôi đã lái với tốc độ vượt quá tám mươi. Xe chạy qua ranh giới Connecticut và đi thẳng hướng Nam tới Riverside. Tôi thấy hoàn toàn tuyệt vọng thì bất chợt nảy ra một ý. Gọi cho Nora.
Có thể đó là những gì cô ta muốn. Có lẽ - hy vọng là vậy - sự hăm dọa của cô ta không có gì nhiều nhặn hơn thế, ý định duy nhất là làm tôi sợ phát khiếp và tiếp tục cuộc chơi. Tôi sẽ gọi và cô ả sẽ phá lên cười hiểm ác. Riverside chỉ là một cái bẫy. Cô nàng đã đi về hướng ngược lại hàng dặm rồi.
Giá mà như thế.
Tôi bấm số.
Mười hồi chuông liên tiếp.
Không hề có hộp thoại.
Không thấy Nora.
Tiếng nhiễu của đài cảnh sát đột ngột chen vào. Chúng tôi đang được nối máy với một viên cảnh sát tuần tra tại Riverside. Anh ta đang ở bên ngoài ngôi nhà. Cửa đã được khóa và có ánh đèn bên trong. Theo như những gì anh ta nói, chẳng có ai xung quanh cả.
Tôi nhìn đồng hồ. 9:10. Họ phải ở đó rồi mới phải. Giờ đi ngủ của lũ trẻ là chín.
Will chuyển máy phát ra loa ngoài. “Không có dấu hiệu xông vào ư?”.
“Phủ định”, chúng tôi nghe thấy giọng đáp.
“Anh đã kiểm tra các nhà hàng xóm chưa?”, Mitch hỏi trong khi giảm tốc độ cho một cua rẽ ngoặt. Lốp xe phía trước và bên cạnh rít lên như dàn âm thanh nổi.
“Cô ấy có thể đã tới nhà Picottes ngay đối diện phía bên kia phố”, tôi thêm vào. “Mike và Margi Picotte. Họ là bạn chúng tôi”.
“Chúng tôi sẽ đi kiểm tra ngay”, viên cảnh sát tuần tra nói. “Các anh còn cách đây bao lâu?”.
“Mười phút”, Will nói.
“Đặc vụ O’Hara, anh có đó không?”, viên cảnh sát hỏi.
“Ngay đây”, tôi nói.
“Tôi sẽ phải phá khóa của một trong những cánh cửa của ngôi nhà. Nếu điều đó không sao? Chỉ để chắc chắn rằng không có ai bên trong”.
“Đương nhiên rồi”, tôi nói. “Đập ngay đi”.
“Đã nghe rõ”.
Giọng nói của anh ta lại bị ngắt bởi một sóng nhiễu khác. Bên ngoài chiếc xe tuần tra, còi báo động hú ầm ĩ trong đêm. Ở bên trong, tất cả đều im ắng. Hai viên cảnh sát của một thị trấn nhỏ, Will và Mitch Cravens, và tôi.
Tôi bắt gặp ánh mắt của Mitch trong gương chiếu hậu. “Tôi biết, tôi biết”, anh ta nói. “Nhanh hơn nữa”.