Tôi chỉ cần đảm bảo rằng mình vẫn thở được khi họ tới đây.
Một câu hỏi được đặt ra. Tại sao mình không bắn lại Nora.
Tôi biết tại sao. Tôi chỉ không biết làm gì với câu trả lời.
Tôi cố đứng dậy trên sàn phòng tắm mà không gây nên bất kỳ tiếng động nào. Cơn đau khủng khiếp trên vai không thực sự hợp tác cho lắm. Tôi nhón chân đi trên sàn và ngồi sụp xuống, lưng dựa vào tường. Một tay giữ khẩu súng, tay kia với tới tay nắm cửa. Tôi xoay nó thật chậm.
Tôi hít một hơi dài và chớp mắt vài lần. Tôi không biết được liệu Nora còn ở bên kia cánh cửa hay không, nhưng phải tìm ra. Một lợi thế là - cánh cửa mở ra xa phía tôi, về phía hành lang.
Ba.
Hai.
Một.
Với tất cả sức lực còn lại, tôi dùng vai đẩy cánh cửa. Nó mở toang.
Tôi lăn ra ngoài, rạp sát người xuống sàn. Súng được rút ra. Tôi vung tay qua trái, qua phải, tìm kiếm mọi sự chuyển động. Tôi nhằm vào một chiếc đèn bàn. Và rồi suýt nữa thì đã bắn hình ảnh phản chiếu của mình trong chiếc gương cuối hành lang.
Không thấy Nora.
Tôi bước sang một bên, dọc theo hành lang, tiến về phía phòng bếp. “Cô không phải là người duy nhất có súng”, tôi gọi lớn. “Tôi không muốn giết hại ai cả”.
Không có tiếng cô ta đáp lại.
Tôi tới cửa ra vào phòng khách. Nhanh chóng liếc nhìn kiểu ú òa.
Không có cử động nào. Không thấy Nora.
Phòng bếp cách đó vài bước. Tôi nghe thấy thứ gì đó. Tiếng cót két. Bước chân. Cô ta ở đó, chờ đợi tôi.
Tôi định mở miệng nói gì đó. Nhưng không thốt một lời. Cơn choáng váng ập đến quá nhanh. Tôi với về phía tường, cố đứng vững. Chân tôi nhũn ra như cao su.
Tôi vẫn có thể nghe thấy tiếng cót két. Cô ta đang tới ư? Tôi nâng tay và nhắm bắn. Ngòi súng đang run rẩy. Lại kẽo kẹt thêm nữa. Mỗi lúc một to hơn.
Chúa ơi, O’Hara!
Đó là lúc tôi hiểu ra mọi chuyện. Tiếng cọt kẹt thực chất là tiếng răng rắc. Một thứ mùi khủng khiếp đã tố cáo điều đó. Có thứ gì đó đang cháy.
Tôi len dần tới góc cửa bếp. Có cơ hội để hé nhìn vào bên trong. Tôi nhìn thấy nồi đặt trên bếp, và khói. Phần cơm còn thừa sôi sục bên trong. Nó đang bùng cháy.
Tôi thở hắt ra. Rồi tôi nhảy!
Có tiếng sập cửa. Phía ngoài. Nora đang bỏ chạy?
Tôi tập tễnh bước ra khỏi căn nhà gỗ vừa lúc động cơ xe Benz gầm lên. Tôi lỡ bước đầu tiên xuống bậc thang gỗ cũ kĩ. Bay cả người về phía trước. Ngã xuống một bên. Cơn đau lại ập đến.
Nora đạp ga trong khi tôi trườn trên chân mình. Trong một giây cô liếc nhìn qua vai - và mắt chúng tôi gặp nhau.
“Nora, dừng lại!”.
“Ừ, đúng vậy đấy, O’Hara. Dừng lại vì tình yêu hả?”.
Tôi nâng tay lên nhưng nó đang run lẩy bẩy. Tôi nhắm vào phần sau của chiếc xe mui trần, thứ mà tôi có thể nhìn thấy dưới ánh trăng.
“Nora!”, tôi lại hét lên một lần nữa.
Cô đã né được và chuẩn bị biến mất dưới con đường bụi bặm. Sau rốt, tôi bóp chặt cò súng, rồi lại siết chặt lần nữa hy vọng vào sự may mắn.
Rồi mọi thứ tối sầm.